Tiêu Thế Kiệt vẻ mặt khó lường, biết rõ Sở Mẫn đang cố lừa hắn: " Bổn thế tử là tự nguyện về kinh, chỉ là giữa đường gặp được Chu Lâm, liền mượn người của hắn bảo vệ bổn thế tử một đường, còn về vết thương trên người bổn thế tử, chỉ là thủ thuật che chắn tai mắt người ta mà thôi."
Hai đầu lông mày Sở Mẫn không ai phát hiện ra hơi cau nhẹ, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa: "Thế tử có dự định gì tiếp theo không?"
Đồng tử Tiêu Thế Kiệt co lại: " Bổn thế tử nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây, như ngươi nói, tuy bây giờ Hoàng Thượng không quan tâm bổn thế tử thế nào, nhưng hắn đã hoài nghi ta rồi, ở lại kinh thành cũng như cá nằm trên thớt mà thôi."
"Thế tử nói phải, không biết kế hoạch của thế tử thế nào?"
Tiêu Thế Kiệt bảo Sở Mẫn lại gần hơn chút: " Bổn thế tử quả thực có tính toán rồi, nhưng mà cần có sự giúp đỡ của Sở đại nhân."
Đáy mắt Sở Mẫn thoáng xoẹt qua một tia khác thường, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng cung cung kính kính: " Thế tử mời nói."
"Bổn thế tử dự định vào ngày sinh thần Phụ Hoàng..." Tiêu Thế Kiệt nói nhỏ bên tai Sở Mẫn.
"Nhưng bổn thế tử giờ khắc nào cũng có người theo dõi, rất nhiều người cũng đều không cách nào đi làm được, đến lúc đó vẫn cần có Sở đại nhân ra tay giúp đỡ."
Sở Mẫn nghe xong chậm rãi đứng thẳng dậy: "Bổn quan đã rõ rồi, nhưng là sinh thần Giang Ninh Vương Hoàng Thượng sẽ đích thân đến dự, đến lúc đó cũng sẽ có không ít cấm quân theo tới, kế hoạch của thế tử không phải không thể, nhưng cần có kế hoạch chi tiết hơn nữa, chuyện này phải để bổn quan phải suy nghĩ kỹ càng đã."
Tiêu Thế Kiệt gật gật đầu: "Chuyện lớn quan trọng, bất kể chỗ nào cũng không thể có kẽ hở, Sở đại nhân đúng là nên cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao nếu bổn thế tử gặp bất trắc, nhỡ đâu Hoàng Thượng dùng nghiêm hình bức cung, bổn thế tử liền không bảo đảm có thể chịu được khổ hình, không khai ra gì đâu."
Câu cuối cùng rõ ràng là uy hiếp, nếu như Sở Mẫn dám không giúp hắn, hắn sẽ kéo theo ông ta cùng chết.
Sở Mẫn mím chặt môi: " Thế tử yên tâm, bổn quan biết phải làm thế nào, chỗ này không thể ở lâu, bổn quan xin phép cáo từ, nếu như là sắp xếp được thoả đáng, thế tử cứ cho người đến báo cho bổn quan một tiếng, vẫn là chỗ cũ đi."
"Được."
Sau khi Sở Mẫn rời đi, sắc mặt Tiêu Thế Kiệt triệt để trở nên âm trầm.
Nha hoàn đẩy cửa bước vào, đặt hộp thức ăn lên bàn rồi tiến về trước giường nhỏ giọng nói: " Thế tử cảm thấy tên Sở Mẫn này vẫn có thể tin tưởng được sao?"
Tiêu Thế Kiệt cười giễu cợt một tiếng, Sở Mẫn bây giờ còn đang chỗ nào cũng muốn phủi sạch quan hệ với hắn ta, làm sao có thể lại thật tâm giúp hắn ta cơ chứ, nhưng thứ hắn ta muốn lại không phải sự thật tâm của ông ta,"Bổn thế tử giữ ông ta lại đương nhiên có chỗ cần dùng đến, chuyện ta giao phó lúc trước đã xử lý xong chưa?"
"Bẩm thế tử, mọi chuyện đã xử lý xong xuôi rồi."
Tiêu Thế Kiệt gật gật đầu: "Ừm"
Sau khi Sở Mẫn trở về phủ Tĩnh Quốc Công, liền gọi thân tín của mình lên: "Sắp xếp người quay về đó, đến lúc đó xem Tiêu Thế Kiệt rốt cuộc định làm gì."
Thân tín vất vả lắm mới phủi sạch sẽ quan hệ với Tiêu Thế Kiệt, không hiểu sao Sở Mẫn lại muốn nối lại.
" Đại nhân vẫn định giúp Tiêu thế tử sao?"
Sở Mẫn cười cười, ý cười lại không đạt đến đáy mắt: "Đương nhiên không phải, hắn dự định chạy trốn vào ngày sinh thần Giang Ninh Vương, cần có sự trợ giúp của ta, nhưng sao ta có thể giúp hắn được chứ, ta còn muốn tiễn hắn xuống địa ngục cơ mà!"
"Chỉ có biết được kế hoạch chi tiết của hắn, chúng ta mới có thể diệt trừ hắn tốt hơn, tránh tai hoạ về sau!"
"Rõ."
Sau khi thân tín rời đi, tiếng của nha hoàn liền vang lên ngoài cửa: " Đại lão gia, Công gia tỉnh rồi."