Tô Oanh duỗi cái lưng mỏi nhừ, lắc đầu, lướt qua gương mặt của mọi người một vòng, lại phát hiện thiếu mất một người.
"Lâm Thù Du đâu rồi?" Tô Oanh lại lướt nhìn gương mặt mọi người một vòng nữa, xác định rằng không thấy bóng hình của Lâm Thù Du đâu cả.
Bạch Sương nghe thấy vậy, nói: "Mới nãy nàng ấy kêu bụng dạ không được khỏe nên đi ra đằng sau tảng đá trước mặt rồi, hình như cũng đã đi được một lúc, sao giờ còn chưa quay về nhỉ?"
Tô Oanh đi đến tảng đá cách đó không xa nhìn một cái: "Ta đi đến đó xem thử."
Tô Oanh nhanh chân đi đến đằng sau tảng đá, kêu lên một tiếng: "Lâm Thù Du, ngươi có ở đó không?"
Đằng sau tảng đá không có tiếng trả lời, Tô Oanh đi vòng qua bên còn lại của tảng đá, chỗ này làm gì có bóng dáng của Lâm Thù Du.
Nàng lấy trong người ra cây đèn pin chỉ to bằng ngón tay chiếu xuống đất, trên đất có một loạt những dấu chân mờ mờ.
Tô Oanh dựa theo dấu chân, đi đến một ụ đất ở trước mặt, mới vừa đi đến đằng sau của ụ đất, Tô Oanh liền nghe thấy tiếng ưm ưm.
Nàng tắt đèn pin đi, rút cây chủy thủ trong người ra, khẽ tiến gần đến đó.
Đợi đến khi nàng lách qua đằng trước của ụ đất, thì phát hiện Lâm Phù Du đang bị trói hết tay chân, ngã dưới đất.
Tô Oanh nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm nàng mới tiến lên phía trước cởi dây thừng trói tay chân của Lâm Thù Du ra, lấy chiếc khăn bị nhét trong miệng của nàng ấy ra.
"Phu nhân, phu nhân huhu..." Lâm Thù Du được trả tự do, bổ nhào lên người Tô Oanh bật khóc huhu.
Tô Oanh ghét bỏ nhìn Lâm Thù Du đang hận không thể treo mình lên eo của nàng: "Im miệng, đứng thẳng lên rồi nói."
Lâm Thù Du nhìn thấy nàng cứ như gặp được tâm phúc, nỗi sợ khi nãy gần như đã ít đi một chút.
"Là, là khi nãy, khi nãy ta, ta muốn đi... thì đột nhiên có người xông đến trói ta đến đây... nếu như không phải nhờ có phu nhân tìm được ta, ta, ta sẽ chết mất."
"Người đó chỉ bắt trói như đến đây thôi à?'
Lâm Thù Du nghẹn ngào gật đầu: "Đúng, đúng vậy."
"Có nhìn thấy dáng vẻ của người đó không?"
Lâm Thù Du lắc đầu, trong đêm tối mịt mờ, nàng ấy quá sợ hãi, sao mà còn có thể nhớ đến việc phải nhìn dáng vẻ của đối phương: "Có điều hắn ta, trên người hắn ta không có mùi hôi."
Tô Oanh ngước mắt, không có mùi hôi, vậy chứng tỏ người đó không phải là phạm nhân đi theo đội ngũ, những phạm nhân này phải đi dưới trời nắng gắt nhiều ngày như vậy, trên người không có chút mùi nào là điều không thể.
"Quay về trước đã."
"Vâng vâng."
Khi Tô Oanh dẫn theo Lâm Thù Du trở về nơi dừng chân, trong chớp mắt đã thấy ngay ở một nơi không xa có một người đàn ông đeo dây xích sắt đứng dậy nhìn về phía nàng, vào lúc chạm vào ánh mắt của nàng, hắn ta khoa tay múa chân làm một động tác dao cắt ngang cổ.
Mắt phượng của Tô Oanh trở nên sâu hơn, nàng nhìn qua phía Lâm Thù Du trong lòng nàng ấy vẫn còn nỗi khiếp sợ, liền hiểu ra, người đó bắt Lâm Thù Du đi là để cảnh cáo nàng ấy! Hơn nữa bọn họ có thể vẫn còn những người khác ở xung quanh, bên địch, còn nhiều người hơn so với nàng tưởng tượng.
Tô Oanh lạnh nhạt chớp mắt, đêm qua nàng không diệt luôn đám súc sinh này, là để chúng thấy nàng không gây chuyện, ai ngờ đám súc sinh này càng ngày càng biến tướng hơn.
Ở bên kia, bởi vì chuyện của Vương Lãng nên Giang Dương vẫn chưa dẫn tên Đao Ba Nam có sẹo ở khoé mắt đến trước mặt Tiêu Tẫn.
"Vương gia, thuộc hạ phát hiện đám người đó bảo vệ tên đàn ông đó rất cẩn thận, hình như hắn ta cũng bị thương rồi."
Tiêu Tẫn không cần nghĩ cũng biết được vết thương của tên đàn ông đó là từ tay ai mà ra: "Trên đường đi tìm cơ hội hạ thủ."
"Vâng."
"Thông báo cho Lâm Khôn, bảo hắn chú ý xung quanh xem có ai theo đuôi không."
"Thuộc hạ hiểu rồi."