Trời sáng rồi, phạm nhân lần lượt tỉnh dậy, sau khi ăn sáng xong, đội ngũ chuẩn bị xuất phát.
Tô Oanh cả một đêm không ngủ, đến gần lúc xuất phát mà vẫn còn nghĩ đến việc đuổi theo bò dê, còn bị đám người Hạ Thủ Nghĩa đuổi đến chỗ xe ngựa nhỏ, bên phía xe ngựa lớn bây giờ đang để cho Vương Lãng và Lý Vãn Nương nằm, Điền Mộc ôm lấy đứa bé và Tôn đại nương ở trong chiếc xe ngựa đó chăm sóc nhau.
Tô Oanh dựa vào xe ngựa hiu hiu ngủ đi, trong lúc mơ mơ hồ hồ thì nghe thấy giọng nói của Tiêu Tẫn: "Tô Oanh, cởi y phục trên người ra."
"Hả?" Tô Oanh lười biếng mà mở mắt: "Ngươi nói gì cơ?"
Vẻ mặt Tiêu Tẫn nghiêm nghị nói: "Ta vừa nhìn thấy khi nãy có một con rết bò vào trong y phục của ngươi."
"Cái gì?" Tô Oanh lập tức ngồi dậy, đưa tay cởi hết y phục trên người xuống chỉ còn để mỗi một chiếc áo đơn.
"Ở đâu vậy, không thấy."
Tiêu Tẫn đưa tay kéo chiếc áo đơn trên người nàng xuống, lộ ra đôi vai mảnh khảnh của nàng.
Tô Oanh dứt khoát cởi cả chiếc áo đơn ra, chỉ còn lại một chiếc áo trong, nhìn quanh cơ thể một vòng cũng không thấy có con rết nào, nàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Tẫn: "Ngươi lừa ta."
Tiêu Tẫn mặt không biến sắc ừ một tiếng, đồng tử màu đen đậm đặt vào đôi vai của nàng.
Tô Oanh trừng mắt nhìn hắn, đang chuẩn bị nhặt y phục lên để mặc vào thì bị hắn ngăn lại.
"Tiêu Tẫn ngươi muốn làm gì?" Tô Oanh thật sự rất nghi ngờ có phải phế liệu màu vàng trong đầu hắn lại bắn ra rồi không.
Tiêu Tẫn lấy trong bao đồ ở bên cạnh ra một bình thuốc hoạt huyết, trừ huyết ứ, mở ra: "Trên người toàn là vết bầm, không đau sao?"
Tô Oanh nhìn vết bầm trên vai, không để tâm đáp: "Những vết thương nhỏ này có gì đâu, qua vài ngày sẽ tự động khỏi thôi."
Tiêu Tẫn đổ thuốc lên tay xoa nóng, sau đó xoa lên vết bầm của nàng.
Dưới bàn tay ấm nóng của hắn là hơi lạnh của nước thuốc, kích thích đến mức toàn thân Tô Oanh đều nổi da gà.
Bàn tay của Tiêu Tẫn nhẹ nhàng xoa bóp trên vết thương của nàng, cũng không biết tại sao, ở chỗ bị hắn xoa bóp dần dần trở nên nóng lên, độ nóng từ từ lan truyền khắp người nàng, xông lên não của nàng, thậm chí nhịp tim của nàng cũng trở nên dồn dập hơn.
Tô Oanh cau mày, gặp ma rồi, không lẽ thuốc hoạt huyết sẽ tăng cường tốc độ lưu thông máu của cơ thể?
Cái cảm giác này khiến Tô Oanh cảm thấy có chút khó xử, nàng giành lấy chai thuốc trên tay Tiêu Tẫn, đổ lên tay mình sau đó tuỳ ý thoa lên người: "Lằng nhà lằng nhằng, đợi ngươi thoa xong trời cũng sắp tối đen rồi."
Nàng thoa lung tung một lúc rồi cầm lấy y phục mặc lên, tìm chỗ cách Tiêu Tẫn xa nhất trong xe ngựa để dựa vào.
Tiêu Tẫn khẽ nắm lấy ngón tay, trong lòng bàn tay tựa như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng.
"Ngươi ở trước mặt người đàn ông khác cũng cởi y phục như vậy sao?"
Tiêu Tẫn lại một lần nữa mở lời, dẹp đi sự yên tĩnh trong xe.
Ở trước mặt người đàn ông khác cởi y phục? Tô Oanh nhíu mày suy nghĩ, đúng là nàng chưa từng làm qua, trước đây cho dù là bị thương, cũng là nàng tự mình đi đến phòng giải phẫu trong không gian để chữa trị, có người máy làm phụ tá rồi nên không cần đến người khác, cho nên cho dù nàng có cởi sạch thì cũng chỉ có người máy nhìn thấy thôi.
Thế nên nàng quyết đoán trả lời: "Không có."
Tiêu Tẫn không hiểu sao lại cảm thấy có chút muốn cười.
"Hôm qua, nàng không cần phải nói như vậy, chuyện này, cũng một phần do ta sơ suất."
Tô Oanh biết hắn đang nói đến Tôn đại nương, nàng nhẹ giọng trả lời: "Trước đây Vương phó tướng này là người tài mà ngươi tin tưởng, đó là người có thể dùng, có thể giữ." Từ thái độ của Giang Dương và Tiêu Tẫn có thể thấy được, bọn họ có tình có nghĩa đối với cái tên Vương phó tướng này.
Tiêu Tẫn cau nhẹ mày, gật đầu: "Đúng vậy."