"A Nương người trở về rồi." Nhị Bảo cười ngọt ngào nhảy từ trên ghế xuống chạy đến trước mặt để nàng ôm vào lòng.
Đại Bảo cũng háo hức nhìn nàng.
Tô Oanh ôm lấy Nhị Bảo bước đến ngồi xuống bên người Đại Bảo, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng: "Đói rồi phải không? Phụ Hoàng của các con vẫn chưa về sao?"
Hai bảo bảo đều lắc đầu: "Chưa về, lúc nãy Trương công công có truyền lời tới, Phụ Hoàng tối nay không thể về dùng thiện cùng chúng ta, bảo chúng ta ăn trước đi."
Chuyện của Tiêu Thế Kiệt tính ra cũng không dễ để xử lý sạch sẽ, Tô Oanh liền cho cung nữ truyền thiện.
Ăn no xong, Tiêu Tẫn vẫn còn chưa trở về, Tô Oanh dỗ hai bảo bối ngủ xong liền thấy Chu Khinh bước vào.
"Nương Nương, chim ưng ngự hoa viên bên kia có tin tức truyền tới."
Tô Oanh còn tưởng Hồng Ma bên kia có tin tức gì truyền tới, nhưng vừa mở ra nhìn, hoá ra lại là tin tức từ thành Thiên Khôi.
Tô Oanh đọc xong, sắc mặt trầm xuống.
Chu Khinh nhận thấy cảm xúc Tô Oanh có chút không đúng, cũng không dám lên tiếng, Nương Nương có chút chuyện nàng ta không nên biết, cũng không dám tuỳ tiện mở miệng hỏi bừa.
Tiêu Tẫn bước vào nội điện, liền thấy Tô Oanh vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở đó, hắn nhìn Chu Khinh một cái, Chu Khinh lắc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Tiêu Tẫn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Chu Khinh lui xuống.
Sau khi Chu Khinh rời đi, thuận tay đóng cửa điện lại.
Tiêu Tẫn bước đến ngồi xuống bên cạnh Tô Oanh: "Sao vậy? Đang nghĩ gì thế?"
Tô Oanh hồi thần, đưa tin tức Sở Vân truyền tới cho hắn.
Tiêu Tẫn nhận lấy nhìn xem, mày kiếm cũng nhăn lại.
Trên đất Bắc Hoang phát hiện ra một mỏ sắt, là người thành Thiên Khôi phát hiện ra đầu tiên, tài nguyên quặng sắt trên thế giới này cực kỳ khan hiếm, quặng sắt bất kể là đối với người thành Thiên Khôi hay người các quốc gia khác mà nói đều thập phần trân quý.
Thành Thiên Khôi có lẽ đã bị gián điệp nước khác trà trộn vào, khi bọn Sở Vân chuẩn bị khai thác mỏ sắt liền có người đến ngăn cản, lúc này nhân mã vài phe giằng co không dứt, người thành Thiên Khôi lại ít, nếu lỡ bị đối phương liên thủ đối phó, chỉ sợ sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Bây giờ các phe vẫn còn đang giằng co, Sở Vân sợ hậu quả nghiêm trọng của việc thất thế, nên mới truyền tin về cho nàng.
Nếu nói trên thế giới này có nơi nào khiến Tô Oanh có cảm giác thuộc về, vậy chỉ có thể là vùng Bắc Hoang rồi, đó là địa bàn nàng dùng nắm đấm giành được, người của nàng phát hiện đồ vô chủ, bây giờ lại sắp bị người khác giành mất, nàng làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn chứ?
Tiêu Tẫn nhìn xem sự thay đổi thần sắc của Tô Oanh, vô thức nắm chặt tay nàng.
"Ta lập tức phái người đi xem." Tiêu Tẫn không phát hiện ra, lời này hắn nói ra lưỡi hắn cũng phát run.
Tô Oanh chuyển mắt nhìn hắn, liền thấy đáy mắt hắn hoảng loạn cùng bất an.
Tô Oanh cau mày: " Tiêu Tẫn, đó là địa bàn của ta, để ai đi ta cũng đều không vui."
Tiêu Tẫn nắm tay nàng càng chặt hơn vài phần: " Ta đi cùng nàng."
Lông mày nàng cau lại càng chặt hơn: "Phát điên cái gì."
Tiêu Tẫn cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, có một loại oán niệm như bị vợ bỏ rơi vậy.
Đuôi mắt Tiêu Tẫn cũng hồng cả lên rồi: "Không nỡ để nàng đi."
Nếu Tô Oanh trở về thành Thiên Khôi, không biết bao lâu mới trở về đã đành, nhưng nhỡ nàng ở nơi đó có gặp phải nguy hiểm gì hắn cũng không có cách nào biết được đầu tiên, chuyện khi trước vẫn luôn khiến hắn trong lòng có ám ảnh, hắn sợ, sợ rằng sẽ lại lần nữa phải nếm chịu đau khổ vuột mất nàng.
Bộ dạng Tiêu Tẫn lúc này giống y đúc Đại Bảo lúc làm nũng với nàng, thật khiến người ta muốn bắt nạt hắn mà!
"Cũng không phải ta sẽ không trở lại mà."
"Ta không yên tâm." Tiêu Tẫn trực tiếp ôm chặt lấy nàng không buông tay.
Như nay cục diện Sở Quốc đã dần dần bị Tiêu Tẫn nắm được trong tay, Tô Oanh cũng không có gì không yên tâm cả, nàng tin tưởng Tiêu Tẫn cũng có năng lực bảo vệ hai đứa nhỏ, cho nên dù có rời đi, nàng cũng vẫn yên tâm.
Nhưng là làm thế nào để dỗ một lớn hai nhỏ này mới là vấn đề.