[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 1192 - Chương 1194: Ngươi Có Thích Hắn Không (1)

 Chương 1194: Ngươi Có Thích Hắn Không (1) Chương 1194: Ngươi Có Thích Hắn Không (1) Chương 1194: Ngươi Có Thích Hắn Không (1)

"Ta là chủ thành Thiên Khôi, người ta đã bắt nạt lên đến đầu ta rồi, ta sao có thể không quản? Hơn nữa lúc đi về thành Thiên Khôi ta cũng có thể tiện đường dành ra thêm một ngày đi xem Côn Thành thế nào, xem xem Tô Ngọc Luân rốt cuộc đã chết hay chưa."

Tiêu Tẫn vẫn ôm chặt nàng như cũ không lên tiếng, kệ cho Tô Oanh có nói hết nước bọt rồi cũng không buông tay ra.

Tô Oanh tức giận rồi: " Vậy chàng đừng làm Hoàng Đế nữa thì đi cùng ta."

"Được, ta đây liền cho Trương Thư Minh đi dọn đồ đạc." Tiêu Tẫn nói xong liền thả tay ra cho gọi Trương Thư Minh vào trong điện, vậy mà thực sự phân phó hắn ta đi chuẩn bị hành lý lên đường.

Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn thật sự bị điên rồi.

"Đi ra ngoài."

Trương Thư Minh hoang mang nhìn Tô Oanh rồi lại nhìn Tiêu Tẫn thần sắc kiên định, biết cách nhìn mặt đoán ý như hắn ta cũng nhất thời không hiểu nổi Đế Hậu muốn làm cái gì.

"Hoàng Thượng là muốn đi đến nơi nào, nô tài liền đi sắp xếp."

"Đâu cũng không đi, ngươi ra ngoài."

Trương Thư Minh vội vã tiếp lời: " y, đã rõ, nô tài lập tức cút ngay."

Tuy không biết Đế Hậu muốn làm gì, nhưng nếu như cứ tiếp tục đứng đó, hắn ta nhất định sẽ biến thành pháo hôi bất hạnh, dù sao Hoàng Thượng có không vui thì Hoàng Hậu cũng gánh được, đám nô tài như bọn hắn thì không.

"Trương Thư Minh!"

Lần đầu tiên Trương Thư Minh không sợ chết giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp đóng cửa điện lại.

"Chàng làm khó hắn làm gì." Tô Oanh kéo Tiêu Tẫn về lại ghế.

"Nửa năm, nhiều nhất nửa năm ta sẽ trở về."

Tiêu Tẫn càng đỏ mắt hơn: "Tận nửa năm!"

Lông mày Tô Oanh giật giật: " Tiêu Tẫn chàng đừng có được voi đòi tiên."

Tiêu Tẫn mím chặt môi đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Oanh nhăn nhăn mày, lại không mở miệng.

Thật là tuỳ hứng!

Phản ứng của Tiêu Tẫn khiến Tô Oanh có chút khó chịu.

Lúc dùng thiện buổi tối, không chỉ Tiêu Tẫn không xuất hiện, đến cả hai bảo bảo cũng không thấy bóng đâu.

Thật là...

Tô Oanh cảm thấy mình sắp không nhịn nổi bạo phát chính mình nữa rồi.

Nàng đứng lên bước đến phòng hai bảo bảo, vừa bước vào đã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình rõ rệt.

Phụ tử ba người ngồi trên ghế đến một tiếng động cũng không có, sau khi nàng bước vào, ba người đồng loạt ngẩng đầu lên phóng cho nàng một ánh mắt oán giận rồi lại thu lại tầm mắt, nhìn chòng chọc vào bàn phát ngốc.

Sự tức giận trong lòng Tô Oanh bỗng nhiên tản đi đâu mất rồi.

Nàng bước đến trước bàn ôm lấy Đại Bảo và Nhị Bảo, hai tiểu gia hoả quay đầu liền bổ nhào vào lòng nàng ôm chặt.

Trái tim Tô Oanh lại mềm hơn vài phần.

"Ngoan, A Nương rất nhanh sẽ về thôi."

"Linh Nhi muốn ở cùng Nương cơ hu hu hu hu..." Nhị Bảo oa một tiếng liền khóc to.

Đại Bảo cũng thấp giọng nức nở.

"Nhất định phải đi sao?" Tiêu Tẫn biết, đáp án nhận được chắc chắn là khẳng định, nhưng hắn vẫn không từ bỏ hy vọng mà hỏi.

"Ừm, nhất định phải đi."

"Ta cử một vạn binh tinh nhuệ đi cùng nàng, nếu như có quốc gia khác can dự vào, nếu chỉ có những người ở thành Thiên Khôi căn bản không địch nổi binh lực của bọn họ."

Một vạn người, trên đường còn phải quản chuyện ăn uống ngủ nghỉ của bọn họ, Tô Oanh chê phiền, lại còn tốn tiền.

"Một ngàn là đủ, ta không cần nhiều người như thế."

"Một ngàn quá ít."

"Một vạn quá nhiều, ta chỉ cần một ngàn người, nếu chàng không đáp ứng, một người ta cũng không dẫn theo nữa."

Tiêu Tẫn chỉ đành đồng ý: "Mỗi ngày đều phải viết thư cho ta."

"Được."

"Nếu gặp nguy hiểm, tuyệt đối không được xông lên đầu tuyến."

Tô Oanh rất nghe lời đồng ý: "Không vấn đề."

"A Nương, người muốn đi tìm Sở tiên sinh bọn họ sao?" Nhị Bảo sụt sịt ngẩng đầu lên từ trong lòng Tô Oanh.

"Đúng, bọn họ gặp chút phiền phức, A Nương buộc phải đi xem xem sao."

"A Nương sớm ngày trở về, Linh Nhi sẽ rất nhớ A Nương đó."

Bình Luận (0)
Comment