Đôi mắt Bạch Sương càng đỏ, nàng ấy chính vì biết vậy nên mới càng khó chịu.
Chu Khinh dẫn Bạch Sương vừa rời đi, Trương Thư Minh đã tới, hoá ra lúc cho Bạch Sương tiến cung, Tư Thần bên kia cũng bị đưa đến Ngự thư phòng.
Hắn là ngoại thần không tiện vào hậu cung, vậy việc này liền để cho Tiêu Tẫn hỏi.
"Nương Nương, Tư đại nhân nói, nguyện ý ba môi sáu sính cầu hôn Bạch Sương cô nương làm vợ, kiếp này vĩnh viễn không phụ nhau."
"Vậy Bổn Cung liền cho hắn thời gian ba ngày chuẩn bị sính lễ, ba ngày sau, Bổn Cung tự mình tiễn Bạch Sương xuất giá."
Tuy rằng thời gian gấp rút, nhưng có người trong cung hỗ trợ, chuẩn bị những thứ đó hẳn là không khó.
Tô Oanh lại cầm khế ước nhà đất ra đưa cho Trương Thư Minh: "Đây là giá trang Bổn Cung tặng cho Bạch Sương, cứ để cho bọn họ tạm thời ở toà viện tử đó đi."
Về phần sau này con đường thăng quan của Tư Thần thế nào, bọn họ có rời kinh thành hay không, việc này nàng sẽ không can dự nữa.
"Nương Nương yên tâm, lão nô nhất định cho người nhanh chóng xử lý thoả đáng chuyện này." Trương Thư Minh biết Tô Oanh phải xuất kinh cũng không dám chậm trễ chút nào.
Triệu ma ma biết được Bạch Sương sắp xuất giá , cũng buông xuống chuyện trong tay đi tới Phượng Loan cung.
"Triệu ma ma, sao người không nói cho ta biết trước Nương Nương là muốn ta đi hầu hạ Tư Thần?" Bạch Sương nhìn thấy Triệu ma ma, ánh mắt cũng trở nên ai oán, nếu là lúc trước nàng biết được Hoàng Hậu không phải thật sự không cần nàng nữa, có thế nào nàng cũng sẽ không sợ chết mà mặt dày cầu xin.
Triệu ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc ngón tay vào trán nàng ấy: "Ngươi cái đồ ngốc này, Nương Nương mà thực sự giận ngươi, ngươi cảm thấy cái đầu này của ngươi còn có thể an ổn ở lại trên cổ sao?" Những người đó đều nói Nương Nương tính tình thô bạo, lãnh huyết vô tình, nhưng những người đi theo Nương Nương đều biết, chỉ cần bọn họ không phạm phải sai lầm trái nguyên tắc, Nương Nương hầu như sẽ không tính toán nhiều.
"Cũng nên gả đi thôi, Tư đại nhân kia ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng nếu Nương Nương có thể đáp ứng cho ngươi qua đó, thì chắc là cũng không kém cỏi."
"Triệu ma ma, ta không muốn, không muốn rời xa mọi người. . . . . ." Bạch Sương ôm lấy Triệu ma ma, chôn mặt vào ngực bà, nàng ấy thích Tư Thần, nhưng nghĩ đến việc phải vì thế mà rời xa những người thân cận với nàng từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ không nguyện ý.
Triệu ma ma cũng đỏ mắt, bà cũng làm sao mà nỡ cơ chứ, Bạch Sương chỉ xuất thân là một nha hoàn, nếu không có Nương Nương hiện giờ tọa trấn trong cung, sao nàng ấy có thể gả cho mệnh quan triều đình cơ chứ, đây là phúc khí của Bạch Sương, tuy rằng không nỡ, nhưng bà biết đây đối với nàng ấy là phúc phận to lớn trời ban rồi.
"Đầu tiên là Lâm Thù Du, giờ đến lượt ngươi, các ngươi đều có thể có cuộc sống tốt, Nương Nương cũng an tâm, đừng phản đối, ngoan ngoãn chuẩn bị gả đi thôi."
Hôn sự tuy rằng gấp rút, nhưng có người trong cung giúp đỡ, công tác chuẩn bị cũng rất chu toàn, tú nương trong cung thay nhau bận bịu ba ngày liền, cuối cùng cũng làm xong giá y.
Đêm trước ngày xuất giá, Bạch Sương quỳ gối trước mặt Tô Oanh, nói cái gì phải hầu hạ nàng một đêm cuối cùng, nếu là Tô Oanh không đồng ý, nàng sẽ quỳ mãi không dậy.
Tô Oanh nhìn thấy ánh mắt nàng quật cường như vậy, trực tiếp cho người ta tống nàng ra ngoài: "Bớt lắm chuyện, nếu không đêm nay liền cho người tống ngươi ra ngoài cung."
"Nương Nương. . . . . ." Bạch Sương nhìn cửa điện đóng chặt, buồn đến phát khóc.
Lát sau, cửa điện lại mở ra, Chu Khinh đi ra, kéo nàng ấy từ mặt đất lên: "Ngày mai là ngươi phải làm tân nương rồi, tân nương tử không đẹp không được, cả đêm không ngủ, thì bộ dạng có thể xinh đẹp được sao? Nhanh đi nghỉ ngơi đi, Nương Nương hiểu được tâm ý của ngươi."