Trong mắt Mạc Đồ xẹt qua một tia thần sắc ai oán: "Giáo chủ thật sự nỡ bỏ rơi ta sao?"
Tô Oanh không kiên nhẫn lãng phí thời gian với hắn: "Về đi."
"Nếu thuộc hạ cố tình phải đi theo thì sao?"
Mạc Đồ kẹp bụng ngựa tiến gần hơn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn Mạc Đồ chỉ cách mình có nửa bước, mi tâm dần dần giãn ra: "Ngươi người này chính là không nghe lời."
Mạc đồ vui vẻ, hắn tưởng rằng Tô Oanh đã chịu cho hắn theo.
Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, liền cảm giác trên lưng truyền đến một cơn đau nhói, Tô Oanh trước mặt cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ.
"Giáo chủ. . . . . ."
Tô Oanh kéo hắn đến cạnh một gốc cây rồi lại xoay người lên ngựa, thuốc tê chỉ tác dụng trong thời gian không đến nửa khắc, đến lúc đó Mạc Đồ có thể tự tỉnh lại: "Ngươi người này cứ không nghe lời, cứ phải để ta động thủ mới xong chuyện."
Lời còn chưa dứt, một người một ngựa đã nghênh ngang rời đi.
Vì để không ai phát hiện ra hành tung của nàng, nàng đặc biệt lựa chọn mấy đường nhỏ có chút hẻo lánh, trên đường trừ lúc ăn mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, thời gian khác cơ bản là không dừng lại.
Ở bầu trời tối đen phía trước nàng hội tiến vào không gian làm hai cái canh giờ đích nghỉ ngơi, đợi cho qua giờ tý sẽ đem mô-tơ theo trong không gian lấy ra nữa tiếp tục chạy đi.
Cưỡi ngựa thực ra cũng không thoải mái gì, còn suýt chút nữa ma sát rách đùi nàng chảy máu, nàng thật sự không thích.
Lúc xác định phải xuất phát, Tô Oanh đặc biệt bảo Hạ Thủ Nghĩa chuẩn bị không ít thịt thà cùng điểm tâm chất vào trong không gian, như vậy trên đường nàng cũng sẽ không phải bạc đãi cái bụng của mình.
Tô Oanh lấy trong không gian ra một con gà xé tay ăn xong thì lau lau dầu mỡ trên miệng, lấy xe mô tô từ không gian ra.
Phóng như bay trên đường, Tiêu Tẫn bọn họ kiểu gì cũng sẽ không nghĩ tới, thời gian thực tế để Tô Oanh đến được biên cảnh so với một nửa thời gian dự tính ban đầu còn ngắn hơn, người hắn sắp xếp cho Tô Oanh còn chưa đi nổi một nửa lộ trình, Tô Oanh đã chuẩn bị phải xuất cảnh rồi.
Sở Vân gửi thư nói, hiện tại nhân mã các phương đều đang giằng co quanh mỏ núi, không ai nhường ai, hiện giờ chỉ đợi xem ai nhịn không nổi động thủ trước thôi.
Tô Oanh cưỡi ngựa tới biên cảnh, giao ra văn bản thông quan đã chuẩn bị từ sớm.
Văn bản thông quan nàng dùng này không phải do Tiêu Tẫn chuẩn bị cho nàng, mà là nàng bí mật cho hộ bộ bên kia giúp nàng chuẩn bị, việc này Tiêu Tẫn tạm thời không biết, nếu không nàng cũng không có cách nào giải thích được nàng đến biên cảnh trong thời gian ngắn như vậy bằng cách nào.
Tô Oanh nhìn cổng lớn ở biên cảnh, lại có một loại cảm giác như đến một thế giới khác, nghĩ đến lúc trước bọn họ cũng là trải qua không ít khó khắn mới có thể bước ra từ cánh cổng này.
Hiện giờ rời đi từ nơi này, lại là quang cảnh hoàn toàn khác biệt.
Quan binh xem qua văn bản thông quan trong tay Tô Oanh rồi cho phép nàng xuất cảnh .
Khoảnh khắc bước qua đại môn biên cảnh, Tô Oanh hít sâu một hơi, nàng vậy mà lại cảm nhận được một cố khí tức thoải mái của tự do!
Tô Oanh chạy một mạch đến cổng vào vùng Bắc Hoang, vừa nhập khẩu vào, nàng liền phát hiện chung quanh nơi này đều đã bị phá huỷ.
Lúc nàng đến thành Thiên Khôi lần trước, từng cho người xây một cánh cổng ở cửa vào, bình thường cũng sẽ phái người tới đây canh gác, hỏi thăm tình cảnh những người muốn tiến vào vùng Bắc Hoang.
Nhưng bây giờ, tường thành mà bọn họ lập nên cùng các chướng ngại vật đều đã bị phá bỏ, bên trên thậm chí còn có vết tích bị phá hoại nữa.
Tô Oanh xoay người xuống ngựa, tiến đến xem xét những tàn tích đổ nát, lại đi xung quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bất kỳ thủ vệ nào.
Nàng dắt ngựa từ từ đi vào bên trong, đi vào không lâu đã thấy vài vết máu đã khô trên mặt đất, còn có rất nhiều thi thể đã bị phân hủy thành xương trắng hoặc đang dần bị phân hủy.