Tô Oanh lấy khẩu trang ra mang vào, nàng đến gần quan sát quần áo trên những thi thể đó.
Nếu như là người bị lưu đày đến đây, thì hầu như không ai mặc đẹp cả, trên quần áo sẽ còn có những vết bẩn cũ, nhưng nếu những người có mục đích khác đến đây thì chắc chắn quần áo của họ sẽ không kém hơn những tù nhân bị trục xuất.
Nàng phát hiện, trên người một số thi thể còn chưa phân hủy đều mặc quần áo khá sạch sẽ, chất liệu vải cũng tốt hơn nhiều, thậm chí quần áo của một vài người rất giống nhau, giống như là đồng phục của một tổ chức.
Sau khi xem xét xung quanh, Tô Oanh tiếp tục đi tiếp.
Bây giờ trời đang vào đông, mặc dù nhiệt độ ở Bắc Hoang cao hơn so kinh thành, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh lẽo, người bình thường sẽ không ra ngoài vào thời điểm này, nhưng nàng lại phát hiện một loạt dấu chân ở phía trước.
Tô Oanh đã thấy cổng lớn của Lão Hổ Doanh từ phía xa, nàng vung roi ngựa, tăng tốc độ để đến kịp trước khi trời tối.
Tô Oanh vừa vào thì thấy trận pháp ngoài cửa lớn của Lão Hổ Doanh đã bị phá hư.
Trận pháp này là do trước đây Tiêu Tẫn đã dẫn người bố trí tổng cộng có thể biến đổi thành vài trận pháp khác nhau, nhưng bây giờ mọi thứ ngoài cửa đều bị đốt cháy thành tro.
Tô Oanh xoay người xuống ngựa, đi vào bên trong.
Khi nàng vừa bước vào nơi đó, đột nhiên sương trắng xuất hiện bao quanh nàng.
Tầm nhìn trước mắt đột ngột giảm xuống chỉ còn một mét, xung quanh đều là sương mù mênh mông không thấy được gì.
Tô Oanh lấy dùi cui điện trên người ra, đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh sắc bén cắt qua không khí vang lên từ phía sau.
Con ngựa phía sau kêu lên đầy đau đớn, một dòng máu tươi bắn tung tóe lên mặt Tô Oanh.
Tô Oanh nhanh chóng lui về phía sau, nàng vừa động đậy, lập tức nghe tiếng con ngựa ngã xuống đất, mùi máu tươi lan tỏa bốn phía.
Nàng nắm chặt dùi cui điện trong tay, bỗng một tiếng xé gió lại vang lên, nàng quay đầu vung dùi cui điện trong tay đánh lại.
Một tiếng "Ầm" lớn vang lên, âm thanh va chạm của một thứ vũ khí sắc bén và dùi cui vang ra trong không khí yên lặng.
Tô Oanh lấy hộp tín hiệu từ trên người ra, ném lên trời, hộp tín hiệu nổ tung trong không khí, làn khói vàng nhạt nhanh chóng bị gió thổi bay.
"Vút", một tiếng xé gió lại truyền đến, vẫn không ngừng tấn công Tô Oanh.
Hộp tín hiệu mà vừa rồi nàng ném lên trời là tín hiệu liên lạc mà lúc trước bọn họ bàn bạc với nhau, nếu đám người Mông Tư nhìn thấy hộp tín hiệu thì chắc chắn sẽ dừng tấn công, nhưng đối phương vẫn tiếp tục.
Chứng tỏ người tấn công nàng, căn bản không phải là người của Lão Hổ Doanh!
Tim Tô Oanh như ngừng một giây, bên ngoài Lão Hổ Doanh lại bị người khác bố trí một trận pháp khác.
Nàng lấy hai cái dùi cui điện ra, Tiêu Tẫn đã từng nói, cho dù là trận pháp gì, chỉ cần phá hủy được mắt trận, thì trận pháp đó sẽ tự động bị phá vỡ.
Tô Oanh nối hai cái dùi cui điện lại với nhau, sau đó nhanh chóng xoay dùi cui điện trong tay.
Trong vòng quay nhanh chóng, có những tia điện chói mắt xuất hiện trong không khí.
Tiếng xé gió lại vang lên, hơn nữa còn nhiều hơn so với vừa rồi.
Dùi cui điện xoay tròn nhanh tạo thành một màng bảo vệ, hoàn toàn bao bọc bảo vệ Tô Oanh.
Trong sương mù, tiếng "Ầm, ầm, ầm" do dùi cui điện đụng vào vũ khí sắc bén vang lên liên tiếp.
Lúc này, sau khi những thứ vũ khí sắc bén kia đụng vào dùi cui điện thì không bị dùi cui điện chặt đứt, mà như bị va chạm với lò xo, bắn ngược lại.
Tiếng gió vù vù vang lên trong màn sương mờ mịt.
Rất nhanh sau đó Tô Oanh đã nghe thấy tiếng "Bụp, bụp", nàng xác định vị trí phát ra âm thanh, vừa lúc có thể vẽ ra một trận hình bát quái.
"Một, hai, ba, bốn... Tám!"
Một tiếng "ầm" lớn vang lên, làn sương trước mắt như bị một bàn tay vô hình đẩy ra, tầm nhìn của nàng cũng dần trở nên rõ ràng hơn.