Vương phó tướng vừa nghe địa điểm này thì cười khẩy: "Tấn quốc đúng là sợ chết, còn muốn cướp mỏ sắt của chúng ta, ngay cả việc gặp mặt cũng muốn ở trên địa bàn của hắn, sợ bị giết, nói cho bọn họ, bổn tướng sẽ đến đúng giờ".
"Vâng".
Tạ Nhuệ sắp xếp địa điểm gặp mặt cách doanh trại Tấn quốc không xa, nếu Thiên Khôi thành muốn hại hắn, người của hắn có thể kịp thời tới hỗ trợ.
Thời gian gặp mặt liền quyết định vào sáng hôm sau.
Đêm đó Tô Oanh không quay về thành mà trực tiếp ở lại trong doanh trại.
Ăn tối đơn giản xong, Tô Oanh đang định nghỉ ngơi thì nhìn thấy một bóng người đang lảng vảng bên ngoài lều.
Người đó lắc lư có lẽ gần mười lăm phút trước khi dừng lại bên ngoài lều của nàng.
Một lúc sau, Tô Oanh nghe được bên ngoài lều có giọng nói lén lút của Kiều Dương: "Thành chủ, ngài ngủ rồi à?"
Giọng nói của Tô Oanh uể oải giống như đang ngủ: "Nói ."
"Ban đêm trời lạnh, nếu như thành chủ cảm thấy lạnh, tối ta nhất định sẽ làm ấm giường cho thành chủ... a!"
"Ta nói ngươi tiểu tử này nửa đêm đi đâu đó, thì ra là ngươi tới quấy rối giấc ngủ của thành chủ, cẩn thận thành chủ lột da ngươi ra, ngươi còn không mau trở về cho ta!"
Kiều Dương còn chưa nói hết lời đã bị Hổ Uy kéo đi.
Lông mày Tô Oanh giật giật, nàng từ từ nhắm mắt lại.
Một đêm không mộng mị, nàng thực sự đã ngủ sâu hơn trước.
Rốt cuộc thì không khí ở vùng đất hoang phía Bắc càng trong lành hơn.
"Thành chủ đã dậy chưa?" Tiếng của Hổ Uy vang lên ngoài lều.
"Dậy rồi." Tô Oanh mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
"Bọn họ đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, còn hơn một giờ nữa mới gặp mặt, thành chủ ăn chút gì rồi qua đó đi."
Tô Oanh gật đầu.
Đồ ăn ở đây rất đơn giản, mùa này cơ bản không có rau quả tươi, nhưng Trình Minh và Khương đại nương đã làm rất nhiều dưa chua trước mùa đông, ăn với thịt rất ngon.
Ăn xong, Hổ Uy nói sẽ theo nàng đến địa điểm hẹn.
Hổ Uy vừa dứt lời, Kiều Dương liền vội nói: "Thành chủ, ta cũng đi, ta cũng đi."
Tô Anh lạnh lùng liếc hắn một cái: " Huynh đệ hai người nếu bị giết, Kiều gia các ngươi còn có hậu sao?"
Kiều Dương nghẹn một chút nói: "Vì thành chủ, cúc cung tận tuỵ đến chết mới thôi!"
Đừng nói, Tô Oanh còn có hai phần cảm động.
Cuối cùng, Kiều Dương vẫn bị bỏ lại trong doanh trại mang theo thổ phỉ Đầu Tử cùng với Hổ Uy đi.
Lúc Tô Oanh đến, Tạ Duệ và Vương Phó Tướng đang chờ ở lều trại được dựng tạm thời.
"Thành chủ của thành Thiên Khôi đến rồi."
Giọng cửa người truyền lời vừa vang lên ngoài cửa thì cửa của lều đã bị vén lên, Tô Oanh là người đầu tiên bước ra.
Nhìn thấy Tô Oanh thần sắc trên mặt Vương Phó Tướng cũng không ngạc nhiên cho lắm, trước kia hắn có nghe được thành chủ của thành Thiên Khôi là một nữ nhân.
Vẻ mặt Tô Duệ sửng sốt, một lát sau nở một nụ cười giễu cợt, một nữ nhân mà cũng dám lộ mặt ra để cùng bọn hắn tranh đoạt khu mỏ hay sao, đây đơn giản là không biết tự lượng sức mình.
Tầm mắt Tô Oanh quét qua gương mặt của người đang ở trong lều, rồi mới chậm rãi đi tới ngồi trên ghế.
Tô Oanh vừa ngồi xuống thì Tô Duệ khinh thường mở miệng: "Ngươi chính là thành chủ thành Thiên Khôi?"
Tô Oanh liếc mắt nhìn hắn, nàng ta có ấn tượng với người này, đại hoàng tử Tấn Quốc, trước đây đã từng gặp qua ở kinh đô Tấn Quốc.
Không ngờ hắn chỉ vì một khu mỏ thôi thế mà lại phải chạy tới tận đây.
"Đúng."
"Ngươi nói là muốn nói chuyện với chúng ta, nói cái gì? Nói về việc ngươi dự tính lúc nào thì sẽ cút khỏi đây sao?"
Vương Phó Tướng nhìn Tạ Duệ rồi lại nhìn Tô Oanh, rất thông minh mà sự lựa im lặng, chờ xem có thể ngư ông đắc lợi được không.
Ngón tay Tô Oanh nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nhìn Tạ Duệ rồi cong khóe một nhưng lại không hề cười.
"Hiện tại ngươi đang ở đâu?"
Tạ Duệ ngạo mạn nói: "Khu vực Bắc Hoang."