"Ngươi cũng biết là ngươi đang ở khu vực Bắc Hoang, không phải Tấn Quốc, có lẽ người truyền lời đã hiểu sai ý của bổn thành chủ, hôm nay bổn thành chủ không phải tới đây để nói chuyện với các người, mà là đến để thông báo cho các người để các người cút khỏi khu vực Bắc Hoang."
Tạ Duệ không ngờ là Tô Oanh thế mà cuồng vọng như vậy, hắn đạp bàn cười khinh miệt: "Một đám tạp nham thế mà cũng xứng kiêu ngạo trước mặt bổn điện!
"Ngươi nói cái gì! Ngươi dám sỉ nhục thành chủ của chúng ta!" Hổ Uy vừa nghe xong đã tức giận, chuyện Sở Vân trước đây nếu không phải hắn bị ngăn lại thì hắn của sớm tìm Tạ Duệ tính sổ rồi.
Mà giờ Tạ Duệ còn sỉ nhục Tô Oanh trước mặt mọi người, sao hắn có thể nhịn được chứ.
Tạ Duệ càng cười khinh bỉ, vô cùng kiêu căng ngạo mạn, nghĩ rằng Tô Oanh không dám đụng tới mình, dù sao thì bọn họ cũng không dám đắc tội với Tấn Quốc.
"Nói đám các người chính là tạp... A!"
Tạ Duệ còn chưa nói xong thì đã bị đá một phát bay ra khỏi ngoài lều rồi, bởi vì sức lực quá mạnh nên cả cái lều trại đều bị tung lên.
Vương Phó Tướng giật mình, chấn động nhìn về phía Tô Oanh đang lạnh như băng.
Nếu hắn không nhìn nhầm thì vữa nãy Tạ Duệ đã bị Tô Oanh một chân đá bay ra ngoài! Nữ nhân này quả nhiên không thể xem thường được, Vương Phó Tướng không muốn bỏ qua cái khu mỉ này, nhưng cũng không muốn chọc giận Tô Oanh, nhân lúc không có ai chú ý tới hắn, hắn đã mang người của mình lui đi trong âm thầm.
Sau khi Tạ Duệ bị đá bay ra khỏi lều đã bị té ngã đau điếng ở trên mặt đấy, vừa muốn mở miệng đã phun một ngụm máu tươi, đáy mắt hắn đỏ rần, phẫn nộ trừng mắt đi về hướng Tô Oanh.
"Ngươi biết hay không, ta chính là đại hoàng tử Tấn Quốc, ngươi dám làm ta bị thương, không sợ binh mã của Tấn Quốc sẽ đến để đạp nát bấy cái đất nước nhỏ bé kia của ngươi à!"
Tô Oanh đi tới trước mặt hắn, để chân lên trên tay hắn rồi từ từ tăng thêm sức lực.
"A!" Tạ Duệ đau đến nỗi hét ra tiếng.
"Vậy để ta thử, nếu giết ngươi thì quốc quân Tấn Quốc có vì người đểu xuất binh tới khu vực Bắc Hoang hay không."
Tạ Duệ ngẩng đầu nhìn cặp mắt phượng bình tĩnh không hề gợn sóng kia, con ngươi đậm màu nhìn thấu toàn bộ sự sợ hãi trên mặt của hắn.
Khoảnh khắc này làm hắn không còn nghi ngờ gì nữa, nữ nhân này thật sự muốn giết hắn!
"Điện hạ, cứu điện hạ!"
Người được Tạ Duệ sắp xếp cuối cùng cũng nhận ra nên cùng tấn công về phía Tô Oanh.
Tô Oanh lệch bước chân hướng qua phía đầu hắn.
Nhìn thấy chân cô đã đạp lên trên đầu Tạ Duệ, đột nhiên có một cảm giác như mũi tên đang bay thẳng về hướng bên này, mắt Tô Oanh nheo lại, chỉ có thể nhanh chóng bỏ chân ra, đạp một chân lên vai của hắn.
"A!" Cú đạp này dường dư muốn đạp nát vai của Tạ Duệ, đau đến mức làm hắn ngất đi.
Người Tạ Duệ mang tới ào ào chạy qua.
Hổ Uy và thổ phỉ đầu đàn nhìn thấy cũng bước lên trên để ứng phó.
Tô Oanh đá văng người đang xông lên, trong một chớp mắt Tô Oanh bọn họ đã bị nhóm người của Tấn Quốc bao vây.
Những người kia nhân lúc loạn lạc đã nhanh trong nâng Tạ Duệ người đang bất tỉnh nhân sự kia đi khỏi.
Tô Oanh lấy thanh thủy thủ ra, không có ý định bỏ qua chọn bọn họ.
"Là tự các ngươi đến nộp mạng."
Con dao cắm xuống, trong không khí lạnh lẽo văng ra một đường máu tươi.
Người phòng thủ trong doanh trại Tấn Quốc nghe được động tĩnh lần lượt lao về phía Tô Oanh.
Nhìn thấy người bên đối phương càng lúc càng đông, kiếm trong tay Hổ Uy cũng chém tới mức có vết nứt rồi.
"Thành chủ, thuộc hạ cho người bảo vệ người rời khỏi đây."
Động tác trên tay Tô Oanh không hề dừng lại, trên mặt sớm đã bị nhuốm đầy máu tươi không biết là vết máu của ai, mặt phượng của nàng âm u, sát khí tiêu điều.
"Nếu đã động thủ rồi thì trực tiếp giải quyết hết bọn họ đi, đi gọi người tới, hôm nay phải đuổi bọn họ đi."