Hổ Uy cũng giết đến đỏ mắt, thù mới hận cũ, hôm nay hắn cũng muốn liều mạng cho đã một phen.
"Dạ."
Người Tấn Quốc đông nhưng cản bản không phải là đối thủ của Tô Oanh.
Tô Oanh ném chủy thủ trong tay xuống, lấy ra gậy điện múa một đường trong không khí làm nổ ra những đốm điện đùng đùng chói mắt: "Ta đã cho các ngươi một cơ hội sống, là do các ngươi không biết trân trọng mà thôi."
Tô Oanh vung gậy điện, nhanh chóng giết cả một con đường đầy máu.
Vương Phó Tướng ẩn náu ở chỗ không xa tận mắt nhìn thấy trận địa trước mắt chỉ cảm thấy da đầu đã bị tê rần.
Nữ nhân này rốt cuộc đến từ đâu, thế mà lại dám đơn thương độc mã đánh với nhiều người như vậy!
"Vương Phó Tướng, bây giờ là cơ hội tốt để nắm lấy thành Thiên Khôi, chỉ cần chúng ta bắt được thành chủ của bọn họ, bọn họ còn không ngoan ngoãn mà nghe lời sao?"
Tướng sĩ này vừa nói xong, dời tầm mắt đã nhìn thấy con mắt đang mở to lên của Vương Phó Tướng.
"Trừ phi đám người Tấn Quốc kia có thể đánh bọn họ sống dở chết dở, nếu không thì chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay, gọi một nhóm người qua đây để quan sát."
Vương Phó Tướng lại muốn xem sức mạnh của Tô Oanh rốt cuộc thuế nào, nếu như bọn họ chiến đấu bên chết bên bị thương với Tấn Quốc thì bọn hắn có thể nhân cơ hội để ra tay, nếu Tấn Quốc bại trận thì hắn cũng phải nghĩ một sách lược khác, nhưng nếu như Tấn Quốc thắng vậy thì lại là một câu chuyện khác nữa.
Tạ Duệ được người của Tấn Quốc đưa vào trong lều trại.
"Đại phu đâu, mau gọi đại phu tới."
Thân tín của Tạ Duệ nghĩ cũng không hề nghĩ tới người của thành Thiên Khôi lại dám làm cho Tạ Duệ bị thương thế này.
Tạ Duệ tỉnh dậy từ cơn đau, hắn nhìn thân tín ở trước mặt, nghĩ tới cảnh tượng bị Tô Oanh công kích làm cho hắn phẫn nộ không kiềm chế được: "Giết cô ta, giết nữ nhân kia, giết cô ta!"
"Điện hạ nguôi giận, người của chúng ta đã tấn công qua đó rồi, người của họ cũng đã bị bao vây, bắt được họ cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
Tạ Duệ nghe thân tín nói vậy mới mất hết sức lực ngã lên giường, đau đớn trên vai dường như lại làm hắn ngất đi thêm lần nữa, nhưng mà sự đau đớn quá mãnh liệt, bám chặt vào thần kinh của hắn để hắn muốn ngất đi cũng ngất không được.
Không biết qua bao lâu thì ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
"Lý đại nhân, không hay rồi Lý đại nhân, những người bên thành Thiên Khôi kia đã tấn công qua đây rồi."
Người Tấn Quốc hoảng loạn xông vào lều, mặt mày hoảng loạn, khắp người đều là máu.
Tạ Duệ bị đau đến sắp chết xém chút đã nhảy từ trên giường xuống.
"Sao có thể?"
Thị vệ bước vào trong lau đi máu trên mặt, ánh mắt sợ sệt lại hiện rõ ràng một cách kỳ lạ ở trong lều hơi u tối này: "Nữ ma đầu ở thành Thiên Khôi kia thật sự rất đáng sợ, ả ta gần như giết hết tất cả người của chúng ta, cũng không biết trong tay ả đang cầm thứ vũ khí gì, đánh vào trên người làm người ta không động đậy gì được, điện hạ hãy mau rời khỏi đây đi, bọn chúng sắp đánh tới đây rồi."
Tạ Duệ không muốn tin, trên cả nghìn binh mã mà hắn mang tới thế mà lại bị một đám binh tôm tướng cá của thành Thiên Khôi giết sạch như vậy, nhưng mà người của hắn lại không thể nào lừa hắn được.
"Điện hạ, khu mỏ tất nhiên là quan trọng, nhưng mà nếu như người gặp phải nguy hiểm gì thì không đáng, nên rời khỏi đây trước mới là thượng sách!"
Lý đại nhân trấn tĩnh lại, lập tức kêu người đi dọn đồ để đưa Tạ Duệ đi.
Vương Phó Tướng âm thầm quan sát tình hình, nhìn thấy tốc độ giết người như ngóe của Tô Oanh bị hù tới nỗi tái mét.
"Phó Tướng, bọn họ thật sự giết hết những binh mã kia của Tấn Quốc rồi, chúng ta nên làm gì đây?" Tô Oanh đã nói là muốn họ cút khỏi khu vực Bắc Hoang, bây giờ đám người Tấn Quốc đều đã bị diệt hết, nếu họ còn không đi nữa thì sao Tô Oanh có thể tha cho bọn họ được?