"Đã truyền tin cho tướng quân bên kia chưa?"
"Đã truyền đi rồi."
"Bây giờ nhổ trại rút lui trước, rút cho tới khoảng cách an toàn rồi hãy dựng lại, tuỳ cơ ứng biến." Hắn tới không phải để đánh trận, nhưng không nghĩ tới không vớt vát được gì mà còn bị lôi kéo vào chuyện này.
"Dạ, tiểu nhân sẽ đi sắp xếp."
Binh mã của Tấn Quốc đánh với bọn Hổ Uy rốt cuộc cũng không dám chống lại nữa mà chỉ đành lùi về.
"Thành chủ, Nam Quốc bên kia cũng rút rồi."
"Tìm người đi theo họ, xem thử có phải họ đã ra khỏi khu vực Bắc Hoang rồi hay chưa, nếu vẫn chưa thì cứ tận diệt cho ta." Nàng đã nói là chỉ cần họ rời đi, nàng sẽ không tính toán chuyện trước đây nữa, nếu mà họ cứ một mực muốn tìm cái chết thì nàng sẽ không ngại tiễn họ một đoạn đường.
"Dạ."
Nhưng nàng không có ý định sẽ dễ dàng bỏ qua cho Tạ Duệ, bọn Mông Tư rời khỏi doanh trại của Lão Hổ chắc chắn cũng sẽ dứt sạch mọi quan hệ với hắn ta, thù mới hận cũ mà còn muốn chạy, nằm mơ đi!
Tô Oanh huýt còi, ngay lập tức có một con ngựa chiến toàn thân đen tuyền chạy qua.
Chờ tới khi con ngựa lại gần, Tô Oanh nhanh nhẹn nhảy lên ngựa rồi phi thẳng về phía đoàn binh đang rút lui của Tấn Quốc.
Hổ Uy cũng dẫn người ồ ạt theo sau.
"Đừng để cho chúng chạy thoát!"
"Dạ."
Thân tín của Tạ Duệ dẫn hắn trốn chạy thụt mạng, nhưng cho dù họ có chạy thế nào thì đám người Tô Oanh cũng đang đuổi theo ngày càng gần.
"Chặn họ lại, mau dẫn đại điện hạ chạy đi!" Lý đại nhân nhìn thấy Tô Oanh sắp đuổi theo kịp rồi, nên hắn đẩy Tô Duệ cho một thị về rồi vác kiếm tấn công Tô Oanh.
Tô Oanh ngồi trên ngựa, tay thì cầm gậy điện quất lên đầu Lý đại nhân, Lý đại nhân nghe được tiếng xương đầu của mình nứt toạc ra, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt gục trên đất.
Tô Oanh nhìn tới chỗ gần đó, chầm chậm giơ súng an thần trong tay lên.
Mấy tiếng "Chíu chíu chíu" vang lên, các thị vệ hộ tống Tạ Duệ bỏ trốn đều ồ ạt ngã xuống.
Tạ Duệ thân thể đang bị trọng thương không ai đỡ cũng ngã xuống theo.
Những thị vệ Tấn Quốc còn lại nhìn rồi dựa gần Tô Oanh.
"Không muốn chết thì cút đi."
Nét mặt các thị vệ kia trắng bệch, bọn họ đã sức cùng lực kiệt hết rồi, vốn không phải là đối thủ của Tô Oanh.
Nhưng họ lại không dám chạy, chạy rồi về lại Tấn Quốc cũng sẽ chết.
"Cầm lấy."
Tên thổ phỉ đầu đàn gầm lên một tiếng rồi xông lên bắt đầu chiến đấu với những thị vệ kia.
Trong lòng những thị vệ kia không hề sợ, vốn không phải là đối thủ của họ nên trong chốc lát đều bị bắt lại.
Tô Oanh cưỡi ngựa đi tới trước mặt Tạ Duệ nhìn hắn từ trên cao nhìn xuống.
Vết thương trên người Tạ Duệ đau tới mức muốn ngất đi, hắn ta ngước mặt lên nhìn Tô Oanh, tim sắp bay ra khỏi lồng ngực.
"Ngươi, ngươi tha cho ta đi, ta sẽ dẫn người đi khỏi đây." Hắn biết Tô Oanh chỉ thích mềm mỏng, vậy hắn sẽ xuôi theo, chỉ cần có thể sống rời khỏi đây, thì hắn nhất định sẽ tìm cách san bằng chỗ này, tự mình lấy đầu của Tô Oanh.
Tô Oanh khinh thường nhếch mép: "Bổn thành chủ không phải là chưa cho ngươi cơ hội, hiện tại mới biết sợ cũng đã muộn màng."
"Dẫn hắn về."
"Dạ."
Hổ Uy dẫn người đuổi theo những binh mã Tấn Quốc còn lại, còn Tô Oanh thì mang Tạ Duệ đi về quân doanh trước.
Đuổi hết người của Tấn Quốc và Nam Quốc về rồi, Tô Oanh lập tức cho người bố trí trạm gác ở xung quanh khu mỏ, mỗi một khu mỏ đều trông coi hết, tiếp theo mới tới vấn đề khai thác.
"Ngày mai cho những người giỏi đào mỏ đi qua đó hết đi."
"Dạ."
Núi khai thác không hề đơn giản như vậy, nếu chỉ dựa vào sức người thôi thì quá mạo hiểm, mà tiến độ lại chậm.
Đêm đó, nhân lúc Hổ Uy đi thu dọn tàn cuộc, Tô Oanh đi vào trong lều rồi bước vào không gian.