Nàng muốn tìm thử xem, trong không gian có công cụ gì có thể giúp được cho việc khai hầm mỏ hay không.
Lục tìm một hồi, thật sự cũng tìm được một vài thứ có thể trợ giúp, chẳng qua là nàng cũng không gấp gáp gì mà mang ra ngoài, nàng không am hiểu về đào mỏ, chờ sau khi thương nghị với họ xong thì xem tình hình cụ thể rồi mới tính tiếp.
Lúc Tô Oanh ra khỏi không gian thì trời cũng đã sáng.
"Thành chủ."
Vừa ra ngoài đã vang lên tiếng Hổ Uy ở ngoài cửa.
"Vào đi."
Hổ Uy đi vào phòng, nhìn thấy Tô Oanh vẫn còn mặc trên người bộ đồ dính đầy máu hôm qua thì thấy hơi lạ.
Tô Oanh ngồi xuống ghế rồi hỏi hắn: "Sao vậy?"
"Hồi thành chủ, hôm qua chúng ta bắt được vài người Tấn Quốc, đã thẩm vấn một lần trong đêm, đại hoàng tử Tấn Quốc sau khi có được tin tức mới phái người đến để thăm dò."
Mắt phượng của Tô Oanh hơi tối lại: "Có gian tế."
"Đúng." Trong khoảng thời gian Tô Oanh bọn họ không vó ở đây bọn hắn cũng nhận thêm vài người mới, nhưng mà không nhiều.
"Là do thuộc hạ thất trách, mong thành chủ hãy trách phạt."
Thành Thiên Khôi là căn cứ của bọn họ, nếu như bên trong có gian tế, nội bộ của bọn họ rất có khả năng bị người ta làm tan rã, đây thật sự không phải chuyện nhỏ.
"Bọn họ biết ai truyền tin cho họ không?"
Hổ Uy lắc đầu: "Bọn họ chỉ là binh lính cấp thấp thôi, có vài tin tức cũng chỉ nghe đồn thôi, còn tin quan trọng thì không hề biết."
"Còn Tạ Duệ?"
"Sau khi mang người về đã ngất xỉu rồi."
"Những người ngươi bắt được hôm nay mang về thành trông coi, giữ lại còn có ích, tiếp tục điều tra chuyện gian tế, phải lôi ra được người đó cho ta." Tạ Duệ đã gây thêm rắc rối cho họ, lấy mạng hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi, không ép ra được những đồng tiền dơ bẩn trên người hắn ta, thì nàng sẽ không để cho hắn chết.
"Thuộc hạ hiểu rồi."
"Đúng rồi, Mông đại thúc bọn họ hiện giờ đang ở trong thành hả?"
"Dạ, lúc đó họ có vẻ muốn xông vào trại của Lão Hổ, Mông Tư bọn họ dẫn người đấu lại trước xong rồi mới phát hiện không phải địch, sau khi đưa đối phương đi thì lập tức dẫn người rời khỏi thành Thiên Khôi."
Tô Oanh gật đầu: "Không sao là được, dẫn người về trước đi."
"Dạ."
Tô Oanh đã bắt được Tạ Duệ ở khu vực Bắc Hoang rồi, còn một ngàn nhân mã hộ tống nàng ở trong Sở Quốc vẫn đang trên đường tới.
Suốt một đường vừa nhanh vừa chậm rốt cuộc cũng tới được gần vùng biên giới rồi.
Đội ngũ một ngàn người đã bị Tô Oanh chia thành mấy nhóm nhỏ, trước đây họ không nối tiếp nhau, nhưng giờ đã sắp tới biên giới rồi, phải bắt đầu liên hệ với đối phương.
Quan trọng nhất vẫn là liên hệ với Tô Oanh, bọn họ muốn biết rốt cuộc Tô Oanh đang ẩn thân ở trong đội ngũ nào, tiếp theo mới biết được phải hành động thế nào.
Trước đây Tô Oanh có nói, sau khi để họ tới biên giới rồi thì truyền tin cho nàng ấy, tối qua đã truyền tin đi rồi, tới giờ vẫn không nhận lại được thư trả lời.
Không nhận được thư trả lời của Tô Oanh, bọn họ chỉ còn cách liên hệ trong âm thầm, tìm một chỗ khá kín đáo để tập hợp lại.
Chờ sau khi tập hợp đội ngũ xong, bọn họ thử thăm dò dấu vết của Tô Oanh, kết quả tìm một vòng cũng không biết rốt cuộc Tô Oanh đang ở đâu.
"Ta có một cách hơi to gan..."
Một quan binh trọng đội ngũ lên tiếng.
Tất cả các người dẫn đầu đều nhìn về phía hắn ta.
"Ngươi nói."