Người dẫn đầu kia nói: "Các người nói xem, có khả năng này hay không, ngay từ lúc bắt đầu nương nương đã không ở trong đội ngũ rồi?"
Câu này cũng chính là ý nghĩ trong lòng của mấy người này, chỉ là họ không dám nói ra mà thôi, trước đây bọn họ có nghi ngờ, vốn dĩ nương nương không hề đi theo họ, nói cái gì mà sẽ lặng lẽ âm thầm đi theo bọn họ chẳng qua là gạt người ta thôi!
"Vậy giờ làm sao?"
"Cứ dựa theo chỉ thị của nương nương trước đây mà làm thôi, chờ thử xem, xem lúc nào nương nương sẽ trả lời lại.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Mọi người sờ sờ mũi, cũng không biết hoàng hậu lừa gạt hoàng thượng kiểu gì, nhưng mà hoàng thượng ngày nào cũng đưa tin hỏi thăm tình hình trong đội bọn họ, mõi ngày họ đều trả lời rõ mọi tình hình, chỉ là nội dung trả lời trước giờ đều không phải là cái mà hoàng thượng muốn biết, bởi vì vốn dĩ họ cũng không biết hoàng hậu đang ở đâu.
Thành Thiên Khôi bên kia, Tô Oanh đang nghe mọi người thương thảo về chuyện đào mỏ, thì có một người bước vào."
"Thành chủ, có đại bàng đưa thư bay tới."
Tô Oanh đứng dậy ra hiệu cho họ tiếp tục, còn mình thì đi qua lấy tư để mở ra xem.
Là người Tiêu Tẫn sắp xếp cho nàng đã tới vùng biên giới rồi, tốc độ nhanh hơn trong tưởng tượng của nàng.
Tô Oanh viết thư trả lời rồi gọi Kiều Dương qua.
Kiều Dương nghe Tô Oanh gọi, lập tức vui vẻ chạy qua.
"Thành chủ, người gọi ta à?"
Tô Oanh gật đầu: "Kêu ngươi đi làm chút chuyện."
Kiều Dương vui vẻ: "Thành chủ muốn ta đi làm việc gì?"
"Đi tới biên giới Sở Quốc giúp ta đón một đội nhân mã."
Kiều Dương vừa nghe tới người Sở Quốc là sắc mặt sầm xuống: "Thành chủ muốn đón ai? Phạm nhân ở Sở Quốc sao?"
"Không phải, người tới giúp chúng ta chuyện đào mỏ, ngươi cứ làm theo chỉ thị của ta là được, tính toán thời gian, lúc ngươi tới được vùng biên giới chắc hẳn họ cũng đi ra tương tự rồi, cứ trực tiếp dẫn họ đi tới thành Thiên Khôi là được, ta sẽ đưa ám hiệu cho ngươi." Để tránh cho lúc đó nhận nhầm người.
"Ồ, dạ."
Ở một bên khác của khu vực Bắc Hoang, thủ lĩnh thổ phỉ bọn họ luôn theo sau đội ngũ Nam Quốc, cũng không bước lên tấn công mà chỉ là âm thầm đi theo bọn họ.
Vương Phó Tướng nhìn thấy người mà hắn không thể quên đi được nhăn chặt hai mày, vốn hắn dự định sẽ tìm một chỗ tương đối kín đáo để ẩn trốn, để thuận tiện cho việc theo dõi tình hình đào mỏ, ai biết được Tô Oanh lại cho người cứ đi theo canh chừng họ. Đây rõ ràng là không nhìn thấy họ rời khỏi Bắc Hoang là không chịu quay về.
"Đại nhân, nếu không chúng ta đi giết người đi."
Bọn họ đông người, nếu thật sự đánh nhau thì không biết chừng ai mới chịu thiệt.
Vương Phó Tướng lại lắc đầu nói: "Đây chính là người giám sát chúng ta mà nữ nhân kia phái tới, nếu như chúng ta giết người rồi, vậy thì nữ nhân đó không biết được sao?"
"Biết được thì sao, Bắc Hoang này to lớn như vậy, lẽ nào cô ta có thể lật hết lên để tìm chúng ta không bằng?"
Vương Phó Tướng nhìn thủ hạ một cái, hắn cảm thấy Tô Oanh thật sự có thể làm ra chuyện này.
Đối với chuyện nàng ta bắt Tô Duệ mà nói thì chứng minh vốn dĩ nàng không hề sợ.
"Mỏ khoáng này không dễ dào như vậy, dù cho họ đào ra được rồi, dựa theo kỹ năng của khu vực Bắc Hoang thì sợ là bản thân ta không tự tiêu hóa được, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách để đào khoáng sản lên rồi bán ra ngoài, chỉ cần chúng ta cho người đi ra ngoài cửa trông giữ trước, còn sợ những khoáng thạch kia không tới tay chúng ta hay sao?"
Vương Phó Tướng tuy không hề nói rõ, nhưng ý đã rõ rồi, hắn muốn ngồi không được lợi.
"Quay về trước báo cáo tình hình với tướng quân rồi hẳn tính cũng không muộn."
Quan binh cảm thấy Vương Phó Tướng nói có hai ý khác nhau, nhưng sự sợ hãi trên mặt hắn thật sự cũng không giấu được. ...