Tô Oanh không ở lâu trên mỏ khoáng, sau khi nghe họ quyết định trình tự đào mỏ xong thì đi về thành.
Chuyện này cô không am hiểu, để lại cho họ ít công cụ cần dùng tới là cũng được kha khá rồi.
Tô Oanh về trong cung điện, Sở Vân nghe tin đi qua.
"Tham kiến thành chủ."
Tô Oanh cau mày: "Vết thương của ngươi chưa khỏi còn chạy qua làm gì?"
Sắc mặt Sở Vân còn hơi nhợt nhạt, nhưng tinh thần lại có vẻ tốt hơn rất nhiều: "Đa tạ thành chủ quan tâm, vế thương của thuộc hạ khỏi rồi."
Tô Oanh ra hiệu cho hắn ngồi ghế: "Nói đi, chuyện gì khiến cho ngươi gấp gáp chạy qua đây?"
"Hồi thành chủ, thuộc hạ chỉ muốn nói thăm tình hình núi khoáng sản bên kia thôi, không hề có chuyện khác."
"Người Tấn Quốc nên chết cũng đã chết nên bắt cũng đã bắt rồi, Nam Quốc bên kia hai ngày nay chắc cũng sắp cút khỏi Bắc Hoang, núi khoáng sản cũng bắt đầu đào rồi, mọi thứ đều suôn sẻ."
Sở Vân vừa nghe vừa gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, thành chủ uy vũ, chuyện này thành chủ vừa về thôi là đã giải quyết được rồi."
Ánh mắt Tô Oanh liếc sơ qua người Sở Vân: "Tâm tư của ngươi kín đáo, làm việc gì cũng lo cho đại cục, nhưng có rất nhiều việc, nghĩ nhiều quá cũng sẽ trở thành một loại ràng buộc, người của Nam Quốc và Tấn Quốc cứ chờ sẵn ở đây, lâu vậy rồi mà không hề chủ động tấn công chúng ta, chứng minh bọn chúng vẫn chưa có nắm chắt, nếu sau khi lăn lộn có thể thắng, thì Tạ Duệ cần gì phải xài thủ đoạn bẩn thỉu với ngươi làm gì."
"Thật sự là do thuộc hạ suy nghĩ quá nhiều." Hắn cũng không nghĩ tới Tô Oanh vừa tới đã động thủ, còn bắt luôn hoàng tử của Tấn Quốc, buồn cười nhất là Nam Quốc vẫn chưa động thủ gì là đã bỏ chạy, đây thực sự làm cho hắn kinh ngạc vô cùng.
"Ta biết ngươi lo lắng hai nước phía sau bọn họ, nhưng lúc cần cứng rắn thì phải cứng vào, thậm chí là thua, nếu không mà yếu thế một lần thôi, sau này muốn đứng lên lại cũng không dễ dàng như thế."
Khu vực Bắc Hoang không bằng với các quốc gia được hình thành từ lâu đời, chính sách cai trị cũng không thể theo con đường kia được.
Sở Vân nghe xong đứng dậy, hành lễ với Tô Oanh: "Là thuộc hạ ngu dốt, đa tạ thành chủ dạy bảo, nếu không phải do thuộc hạ vô dụng, thì sẽ không làm cho thành chủ phải rời khỏi hoàng thương, thuộc hạ đáng chết."
Khóe mắt Tô Oanh giật giật, lúc đầu nói nghe vẫn ổn, mà sao khúc sau nghe lại có vẻ không đúng lắm nhỉ.
"Tiêu Tẫn gửi tin cho ngươi rồi?"
Sở Vân đứng thẳng người không phủ nhận.
"Hoàng thượng nói thành chủ trong một lần viết được nhiều thư như vậy cũng cực khổ rồi."
Khóe miệng Tô Oanh co lại, lúc nàng rời kinh có thề thốt hứa hẹn với Tiêu Tẫn, đồng ý mỗi ngày đều sẽ gửi thư về cho hắn yên tâm.
Nàng gấp gáp muốn lên đường, ở đâu ra nhiều thời gian thế kia, dứt khoát viết hết một lần rồi đúng giờ gửi về lại cho hắn, nàng cảm thấy bản thân đã làm tới mức không có kẻ hở, sao Tiêu Tẫn có thể nhận ra được?