Vương đại nhân thấp thỏm trong lòng trở về, lại vừa vặn chạm phải người lúc trước phái đi tìm hiểu tin tức.
"Đại nhân, đại nhân, việc lớn không tốt."
Sắc mặt Vương đại nhân khẽ biến: "Làm sao vậy?"
"Mấy tiểu nhân trước khi đến Bắc Hoang tìm hiểu tin tức thì gặp người Nam quốc, bọn họ nói, mấy ngày trước Bắc Hoang kia giúp mọi rợ đột nhiên động thủ với bọn họ và đại hoàng tử, đánh đến bọn họ không kịp trở tay, đại hoàng tử không địch lại đã bị bọn họ bắt được."
Vương đại nhân mặt không có chút máu, nắm chặt hắn tay,"Ngươi nói đại hoàng tử bị bắt?"
"Đúng vậy đại nhân, chúng ta mau nghĩ cách cứu đại hoàng tử ra đi, nếu nương nương bên kia biết được đại hoàng tử xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng đừng nghĩ sống."
Vương đại nhân ngã ngồi trên mặt đất, nhưng hắn ta nhớ đến tin Tạ Duệ truyền cho hắn ta, hắn ta lại cố gắng trấn định lại.
Rất có thể những người đó muốn lợi dụng đại hoàng tử có được đồ vật càng có lợi với bọn họ hơn, cho nên trong đoạn thời gian này tánh mạng của đại hoàng tử hẳn là sẽ không sao.
Tuy sợ hãi, nhưng Vương đại nhân không thể không báo cáo của tình huống đại hoàng tử với nương nương, chuyện đã vượt qua phạm vi hắn ta có thể khống chế, chẳng sợ bị trách phạt, hắn ta cũng không dám lừa gạt nữa.
Vương đại nhân bên này gấp đến độ dậm chân, Kiều Dương lại một đường cao hứng hừ hát về tới thành Thiên Khôi.
"Đồ vật đều đưa đến kho hàng ngoài cung điện đặt hết vào, chờ sau khi thành chủ trở về lại mời thành chủ qua xem."
"Vâng."
Người Tấn quốc Đi theo Kiều Dương trở về đã sớm bị Kiều Dương bọn họ bắt che lại đôi mắt ở trước khi vào thành, trực tiếp ném vào địa lao, trước để đói mấy ngày, chờ bọn họ thành thật thì xử lý cũng không muộn.
Bên kia, Tô Oanh đang mang theo người làm được khí thế ngất trời ở trên khu mỏ.
Lúc đến, Tiêu Tẫn chọn lựa cho nàng người vô cùng có kinh nghiệm đi khai thác mỏ lấy quặng, vì không để cho người khác nghi ngờ, những người đó mặc y phục quan binh rồi xen lẫn vào trong đội ngũ quan binh.
Ngày hôm sau bọn họ đến thành Thiên Khôi Tô Oanh đã dẫn bọn họ lại đây.
Trải qua kiểm tra, bọn họ suy đoán đá ở trên một mảnh khu mỏ quặng sắt sợ là không ít, là khu mỏ lớn khó có được.
Khai thác mỏ phải đào giếng, bọn họ không có bê tông cốt thép, có thể đốn củi tới dùng bó củi cố định chắc giếng mỏ đào ra, miễn cho xảy ra sụp xuống.
Tô Oanh để quan binh Sở quốc tới khu mỏ hỗ trợ, đồng thời phân công nhân viên canh giữ từng điểm, ba đội còn lại tuần tra mười hai canh giờ không gián đoạn, chính là sợ ở lúc quan trọng đào quặng bị người gây phiền ảnh hưởng đến quá trình.
"Thành chủ, ngài cũng mệt mỏi một buổi sáng rồi, thấy sắp buổi trưa, vẫn là ăn trước đi?"
Mùa đông làm việc càng tiêu hao tinh lực, Tô Oanh đứng ở ngoài khu mỏ lâu như vậy, mặt đều bị gió núi thổi đỏ ửng.
Vì để cho người làm việc ở thoải mái chút, Tô Oanh cho người dựng từng hàng nhà gỗ ở bên ngoài khu mỏ, giữa mỗi một gian nhà gỗ đều có một hố đốt than, như vậy lúc ban đêm ngủ đốt than cũng sẽ không cảm thất lạnh.
Làm khai thác mỏ đều là công việc thể lực, vì bảo đảm công nhân trên khu mỏ đều mỗi ngày có thể có tinh lực dồi dào, ở phương diện thức ăn này Tô Oanh cũng không bạc đãi bọn họ, một ngày ít nhất phải có một bữa nhìn thấy thức ăn mặn.
"Thời tiết lạnh, thành chủ nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi." Hổ Uy tự mình bưng đồ ăn lên cho Tô Oanh.
Món ăn cũng không phức tạp, chỉ có một thịt hầm và củ cải.
Tô Oanh cũng không kén chọn với đồ ăn, cầm lấy chén đũa há to mồm ăn.
"Hiện tại lúa thóc chúng ta gieo trồng đủ ăn không?"
Lúc trước bọn họ khai không ít đất hoang, nhưng Trình Minh nói có thể là vấn đề địa vực và khí hậu sản lượng, lương thực cũng không cao.