"Vào năm thứ nhất là không đủ, nhưng doanh số làm ra thuốc viên rất tốt, sau đó sử dụng tiền bán thuốc viên ra mua lương thực về không sai biệt lắm, nhưng hiện tại người trong thành dần nhiều lên, chỗ hổng lương thực sẽ tiếp tục gia tăng."
Nói cách khác, bá tánh trong thành Thiên Khôi còn chưa có biện pháp làm được hoàn toàn tự cấp tự túc.
Đây xác thật là một vấn đề, nếu bá tánh một thành chính mình cũng không có biện pháp điền no bụng của mình, vậy sau này người càng nhiều phải làm sao bây giờ?
Cũng không thể để cho bọn họ vẫn luôn trồng trọt, đây không phải một thế mạnh để phát triển lâu dài.
"Mua lương dễ dàng chịu gông cùm xiềng xích của người khác." Sườn núi của Nam quốc và Tấn quốc đã liên kết với bọn họ, vạn nhất ngày nào đó con đường mua bán của đối phương bị kẹt chết, bọn họ sẽ rất khó khăn.
Sở quốc vẫn có thể, nhưng dân sinh quan trọng nhất một vòng, vẫn nắm chặt ở trong tay mình càng ổn thỏa hơn.
"Chờ thêm mấy ngày đông cuối cùng, lại để Trình Minh đi khai khai hoang, đất có thể khai hoang đều khai ra, có thể cho tư nhân đất hoang, như vậy bá tánh trong thành mới có thể càng có tính tích cực hơn."
"Vâng."
Bên kia, tin tức Tạ Duệ bị bắt rất nhanh truyền tới trước mặt Hoàng Hậu Tấn quốc.
Hoàng Hậu Tấn quốc đọc tin tức thì gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế quý phi.
Lần trước bà ta bởi vì hôn sự của Tạ Duệ và Hướng Hoa Lan nổi lên xung đột với hắn ta, sau đó Tạ Duệ lấy danh nghĩa du học đi ra khỏi thành, bà ta muốn để hắn ta bình tĩnh chút, bằng không hắn ta thật sự cho rằng cánh mình cứng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Chỉ dù thế nào cũng chưa nghĩ đến, gan Tạ Duệ lại to như vậy, lại đến Bắc Hoang.
Hoàng Hậu tức giận đến đầu ngón tay phát run, Tạ Duệ là nhi tử duy nhất của bà ta, cũng là Hoàng trưởng tử, là người có khả năng kế thừa đại thống nhất, hắn ta nổi điên chạy tới nơi hoang tàn vắng vẻ quỷ quái kia làm cái gì.
Lão ma ma nhặt thư bị Hoàng Hậu ném trên mặt đất lên, sau khi nhìn qua cũng kinh ngạc không thôi, bà ta nhanh chóng ném thư vào trong chậu than bên cạnh, đi đến phía sau Hoàng Hậu thay bà ta xoa vai trấn an: "Nương nương đừng nóng vội, việc cấp bách là cứu điện hạ trở về trước."
Nếu Tạ Duệ xảy ra chuyện, vậy mấy năm nay Hoàng Hậu coi như mất toi công.
"Ngươi lập tức đi truyền lời cho phụ thân, để cho bọn họ điều tra rõ rốt cuộc Bắc Hoang này là nơi quỷ quái gì, người bên trong thật to gan dám can đảm đụng đến Duệ Nhi của ta, để phụ thân nghĩ cách, cho dù như thế nào đều phải mang Duệ Nhi bình an về."
"Vâng, nương nương đừng nóng vội, lão nô đi truyền lời."
Tấn quốc, phủ Thừa Tướng.
Ở lúc thân tín thu được tin Hoàng Hậu truyền đến, phủ Thừa Tướng bên kia cũng nhận được.
Thừa Tướng nhìn thư gửi đến, chỉ là khóe mắt nhíu sâu lại, nhưng người quen thuộc ông ta đều biết, ông ta đang tức giận.
Chủ ý của Đại hoàng tử cũng quá lớn, không thông báo với bọn họ một tiếng đã tự mình chạy về phía Bắc Hoang, hắn ta sẽ không sợ mình có đi mà không có về sao?
Sau khi ông ta nhận được tin tức, thừa tướng cho người gọi mấy nhi tử của mình trở về.
Mọi người rối rít đi tới, nghe nói việc làm của Tạ Duệ, mày đều nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.
"Phụ thân cũng không cần quá tức giận, chắc là đại điện hạ cũng muốn lấy khu mỏ bên kia, chỉ là dù sao suy nghĩ không chu toàn." Trưởng tử của Thừa Tướng là người có tính tình ôn hòa, thấy mọi người đều không dám hé răng vẫn đứng ra hòa hoãn không khí trước.
"Bắc Hoang nơi quỷ quái kia thật sự có khu mỏ, lại là quặng sắt, phụ thân, nếu thật sự có thể thu núi quặng sắt kia vào trong túi, cũng không phải là chuyện xấu."