Vài ngày sau, Chu Hành từ trong nhà Mông Tư trở lại An Bảo Cục làm việc, lúc đi ngang qua sở thu nhận đã thấy một bóng dáng xinh đẹp.
Nàng ta đứng đưa lưng về phía cửa, đang phơi y phục ở trong sân.
Như cảm giác được tầm mắt của Chu Hành, nàng ta chậm rãi quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Chu Hành sửng sốt chớp mắt một cái.
Hắn ở nháy mắt ngắn ngủi rất nhanh trấn định xuống đẩy cửa ra đi vào.
Nữ tử thấy Chu Hành, đôi mắt chứa đầy ánh nước kia nháy mắt mở to.
"Công tử."
Nữ tử tiến lên hành lễ, dùng là một phong cách của tiểu thư khuê các.
Chu Hành hơi xấu hổ, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Bắc Hoang, nào gặp qua nữ tử tú lệ đoan trang như vậy.
"Ngươi, ngươi không cần như vậy, ta cũng không phải công tử gì."
Nữ tử e lệ đứng lên nhoẻn miệng cười: "Công tử gọi ta một tiếng Thanh Thanh là được."
Chu Hành gật đầu: "Ta tên là Chu Hành, làm việc ở An Bảo Cục, ngươi gọi ta Chu Hành là được, mấy ngày nay đều bận rộn, nhưng thật ra đã quên cô nương ngươi, ta muốn hỏi ngươi một chút, sau này ngươi có tính toán gì không." Cũng không thể vẫn luôn ở An Bảo Cục đi.
Nghe vậy, Thanh Thanh rũ mắt xuống: "Không dối gạt công tử, tiểu nữ muốn rời khỏi phụ thân, chỉ cần có thể có cơm ăn, tiểu nữ đi nơi nào cũng đều được."
Trong nhà có một người thân muốn bán mình đi, đổi lại là ai đều sẽ không muốn trở về.
Chu Hành hiểu cho nàng ta, nhưng sắp xếp như thế nào vậy xác thật là một vấn đề, chủ yếu tuổi này để nàng tới học đường cũng không thích hợp.
Thành Thiên Khôi sẽ miễn phí dưỡng dục cho hài tử không có thân nhân, nhưng giới hạn trong hài tử.
Hai mắt Thanh Thanh trộm nhìn Chu Hành, dốc đủ dũng khí nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ cái gì cũng đều sẽ làm, giặt y phục nấu cơm quét tước, tiểu nữ không có bất kì yêu cầu gì, chỉ cần có một miếng cơm ăn là được, vẫn xin Chu công tử thu lưu." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Hả?" Chu Hành kinh ngạc, muốn bám hắn sao?
Năm trước phụ thân hắn mất, trong nhà cũng chỉ có một mình mẫu thân, mỗi tháng hắn kiếm bạc nuôi thêm một người xác thật không có vấn đề gì...
Chỉ là...
Dì sao bọn họ mới gặp hai lần.
"Hành Nhi, sao con ở chỗ này? Ở đường phía trước nương cũng không tìm được con."
Hai người đang nói chuyện, một phụ nhân trung niên đi đến.
"Nương, sao người lại đến đây?" Vẻ mặt Chu Hành kinh ngạc.
Đại nương Chu gia chỉ liếc mắt nhìn Chu Hành một cái đã đặt tầm mắt xuống trên người Thanh Thanh.
"Cô nương này là mới tới An Bảo Cục các con sao? Làm gì đó, thật đúng là xinh đẹp."
Thanh Thanh nghe vậy xấu hổ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đại nương, ta, ta không phải là An Bảo Cục, là mấy ngày trước ta gặp kẻ xấu được Chu công tử cứu ở trên đường, tạm thời ta không có nơi đi, Chu công tử đã sắp xếp ta ở trong sở thu nhận."
Chu đại nương vừa nghe đã hăng hái.
"A, cô nương tốt sao lại không có nơi để đi? Người trong nhà đâu?"
Thanh Thanh nói tình huống của mình một lần nữa, chợt quỳ xuống ở trước mặt Chu đại nương.
"Xin đại nương thu lưu, ta, ta ăn thật sự ít, một ngày ăn một bữa là được, ta, ta thật sự không dám trở về, ta sợ hãi lại bị phụ thân bán vào nơi đó."
Chu đại nương là một người tốt bụng, nghe Thanh Thanh nói như vậy trong lòng đã khó chịu.
Một cô nương gia bị bán vào loại địa phương kia, ai chịu nổi?
"Hài tử ngoan ngươi đừng vội, trước trở về với đại nương, tuy trong nhà đại nương không giàu có, nhưng vẫn có thể cho ngươi một miếng cơm ăn."
Chu Hành cảm thấy làm như vậy không thoả đáng, một cô nương gia đi theo bọn họ về nhà thì sẽ là chuyện gì, tuy quy củ thành Thiên Khôi không khắc nghiệt như vậy, nhưng dù sao Thanh Thanh cũng là cô nương chưa xuất giá, việc này mà truyền ra nàng ta còn muốn xuất giá hay không.
"Cảm ơn đại nương, cảm ơn Chu công tử, các ngươi, các ngươi chính là ân nhân của Thanh Thanh."