Lời nói đến bên miệng Chu Hành đều bị nuốt trở về, thôi, trở về hắn lại tìm người nhà Thanh Thanh nói chuyện cẩn thận với người nhà nàng cũng được.
Chu đại nương vui vẻ dẫn người về nhà.
Điền Nữu từ trong viện ra thấy Chu đại nương đang chuẩn bị ra cửa gọi: "Đây là muốn đi đâu vậy?"
Chu đại nương cười nói: "Đi mua con cá về, hôm nay trong nhà có khách nhân."
Lời này của Chu đại nương khiến Điền Nữu hơi tò mò, lúc này mọi người đều đang vội vàng khai hoang cày bừa vụ xuân, ai rảnh để ý trong nhà người khác?
"Ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi mua cá trước."
Điền Nữu tò mò nhìn lại trong sân nhà đại nương Chu gia, đã thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng ở trong sân, bà ấy càng nghi hoặc hơn, nhưng bà ấy không nghĩ nhiều, xoay người rời đi.
Buổi tối, Chu đại nương phí tiền làm hai món ăn mặn, một là cá nướng còn lại là trứng gà xào phối hợp một ít dưa muối.
Mỗi tháng Chu Hành đều có thu nhập, cũng có đất trồng trọt, nhưng mặc dù là một tháng như vậy có thể ăn vài lần thịt cũng đã không tồi rồi, đồ ăn như vậy cũng chỉ có ở ngày lễ ngày tết mới có thể ăn.
"Thanh Thanh đến đây, mau ngồi xuống, ăn nhiều một chút."
Chu đại nương nhiệt tình tiếp đón.
Chu Hành sớm ngửi thấy mùi thơm nên đến ghế ngồi xuống: "Đừng khách khí, tay nghề của nương ta không tồi, ngươi mau nếm thử."
Vẻ mặt Thanh Thanh cảm kích, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn cho Chu đại nương: "Đại nương ăn nhiều một chút."
"A, được được được."
Ban đêm, Chu đại nương dọn dẹp phòng trống trong nhà để Thanh Thanh ở, còn tìm cho nàng ta một xiêm y sạch sẽ.
"Vóc người này của ta nhìn không khác ngươi lắm, ngươi mặc tạm đi, chờ tháng này Chu Hành lãnh bạc ta lại mua cho ngươi một cuộc vải làm một bộ xiêm y mới cho ngươi."
"Cảm ơn đại nương ngươi, ta mặc cái cũ là được, các ngươi không cần tiêu pha vì ta."
Chu đại nương cười nói: "Tiêu pha cái gì, không phí, nước ấm ở phía sau, ngươi đi chuẩn bị nước ấm tắm rồi đi ngủ sớm một chút đi."
"Vâng."
Thanh Thanh cầm xiêm y tới hậu viện rửa mặt sau đó từ trong tịnh phòng đi ra, vừa lúc gặp phải Chu Hành lau mình ở trong sân.
Chu Hành nghe thấy động tĩnh quay đầu lại đã thấy Thanh Thanh chỉ một bộ bạc sam trên người đứng ở trong bóng đêm.
Làn da mềm mịn của nàng ta ở dưới ánh trăng như là thêm một lớp sáng trắng, đẹp đến khiến hắn không thể mở mắt, đặc biệt là đôi mắt e lệ ngượng ngùng kia, sáng rực khiến trên người Chu Hành nóng lên.
Ma xui quỷ khiến hắn đi đến trước mặt Thanh Thanh một tay ôm lấy nàng ta.
"Chu, Chu công tử..." Giọng nói mềm nhẹ giống như là mê hoặc, gần như khiến Chu Hành mất đi lý trí.
Hắn đột nhiên bế ngang người lên đi về phía phòng của mình.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Chu đại nương nghe thấy động tĩnh tò mò từ trong phòng đi ra, nhưng thấy hai cánh cửa phòng đều đóng lại, chỉ nghĩ là bị gió thổi đập mạnh nên không nghĩ nhiều xoay người trở lại phòng của mình.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm tiếng gà gáy vang lên, ánh nắng cũng dần chiếu khắp trời đất.
Thanh Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, khi nhìn về phía bên người đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Thanh Thanh, ngươi tỉnh chưa? Ta nghe Hành Nhi nói hình như ngươi không thoải mái, có phải bị bệnh hay không? Trong thành có đại phu xem bệnh miễn phí, nếu ngươi không thoải mái ta dẫn ngươi đi khám."
Chu gia đại thẩm nói xong khiến Thanh Thanh phục hồi tinh thần lại, nàng ta hơi mờ mịt từ trên giường xuống, phát hiện trừ đầu mình hơi mê man ra, trên người cũng không có không khoẻ khác.
Nhưng, rõ ràng tối hôm qua nàng ta...
Nàng ta chưa kịp nghĩ đã mặc y phục mở cửa phòng ra.
Chu đại thẩm thấy nàng ta ra đã mở to đôi mắt tinh tế nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta hơi trắng bệch đã lo lắng nói: "Có phải tối hôm qua ngủ không thoải mái hay không? Lúc trước phòng này vẫn luôn không có hơi ẩm, hiện tại lại vào nhuận xuân hơi ẩm cao hơn một chút, có thể ngủ không quá thoải mái, nếu không buổi tối ngươi ngủ phòng ta là được."