Nhìn ánh mắt chân thành của Chu đại nương, Thanh Thanh đột nhiên trở nên hoảng loạn.
Vẻ mặt của nàng ta trốn tránh nói: "Không cần đại nương, ta không có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện lúc trước nên ngủ không ngon, nơi này rất tốt."
Chu đại nương tin, khuyên giải an ủi nàng vài câu thì dẫn theo nàng ta đi tới nhà chính: "Cơm sáng ta đã làm xong, ngươi nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi."
Chu đại nương múc cho nàng một chén cháo lại cầm hai bánh bao ngũ cốc.
Toàn bộ hành trình ăn Thanh Thanh đều đang hoang mang, hơi thất thần.
Sau khi ăn no, Chu đại nương thay đổi xiêm y làm việc, cầm cái sọt và cái mẹt nhìn dáng vẻ chuẩn bị ra cửa.
Thanh Thanh nhìn tò mò hỏi: "Đại nương, người muốn đi đâu vậy?"
"Đi đào đất sét, thành chủ nói hiện tại muốn thu đất sét, sau khi đào đất sét trở về lọc sạch sẽ cầm đến đưa cho người của bộ công trình, chỉ cần đất sét đủ tiêu chuẩn sẽ cân bán lấy tiền."
"Đất sét này có thể có tác dụng gì?"
Chu gia đại nương vừa dọn dẹp vừa nói: "Nghe nói thành chủ muốn sửa đường cho chúng ta, nói chúng ta cũng không thể vẫn luôn bị vây ở này, muốn để tầm mắt mọi người rộng lớn hơn, cuộc sống tốt hơn, vẫn phải đi ra ngoài, thành chủ cũng rất tốt, làm cái gì cũng đều nghĩ cho chúng ta."
"Sửa đường..."
"Đúng vậy, đất sét này được đến bên ngoài trên núi đi tìm đâu, ngươi cô nương mảnh mai ở trong nhà đợi, buổi trưa ta không trở lại, trên bếp còn có mấy cái màn thầu, ngươi đói bụng thì đi lấy mà ăn."
Nói xong, Chu đại nương muốn đi.
Thanh Thanh vài bước đuổi theo lấy cái mẹt trong tay bà ấy lại: "Đại nương, ta đi theo ngươi đi, ta muốn giúp các ngươi làm chút chuyện, bằng không lòng ta áy náy."
Chu đại nương từ chối vài câu, nhưng Thanh Thanh kiên trì bà ấy cũng đành đồng ý.
Thanh Thanh đi theo Chu đại nương đi qua cửa sắt nặng nề, cuối cùng đi tới cửa khẩu.
Trên đường, Thanh Thanh đều cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy bên cạnh cửa khẩu có một rừng cây, gần như còn có thể thấy dã thú hung mãnh ở trong rừng kinh ngạc không thôi.
Chờ đến khi các nàng từ trong thành rời khỏi đây, Thanh Thanh mới lơ đãng hỏi: "Đại nương, trong thành này vẫn chỉ có một cửa ra này, mỗi ngày đều nhiều người ra vào như vậy, ngươi nói sao thành chủ không làm thêm một cánh cửa nữa?"
Chu đại nương nói: "Thành chủ cũng là suy nghĩ vì an toàn của chúng ta, nhiều cửa ra vào, sợ có người xấu trà trộn vào, uy hiếp đến chúng ta."
Thanh Thanh gật đầu, yên lặng ghi nhớ Chu đại nương nói.
Sau khi ra khỏi thành, Chu đại nương đã dẫn theo nàng ta đi về phía ngọn núi, trên đường đụng phải không ít người quen biết Chu đại nương, đều chào hỏi với các nàng.
Những người đó hoặc giống Chu đại nương cần rổ cõng mẹt, hoặc đẩy xe đất, đều muốn lên trên núi đào đất sét.
"Đất sét bên kia nhiều hơn, chờ chúng ta đào được lúc sau nhìn xem có người đẩy xe hay không, còn có thể mượn xe người khác đào đất vận chuyển xuống dưới chân núi, như vậy chúng ta trở về thành có thể nhẹ nhàng hơn."
Các nàng chọn một nơi tương đối nhiều người, Chu đại nương bắt đầu ra sức đào đất.
Thanh Thanh cũng không nhàn rỗi, giúp đỡ bốc những đất đó vào vào cái sọt và cái mẹt.
"Thành chủ, là thành chủ đến."
Đằng trước đột nhiên có một trận xôn xao, mọi người đều dừng việc trong tay rối rít ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một bóng người mảnh khảnh màu xanh nhạt bước đi vững vàng từ trên đỉnh núi đi tới, mặc dù không đến gần, cũng không thể khiến làm người xem nhẹ hơi thở lạnh lẽo trên người nàng.
Hôm nay Tô Oanh tự mình đi theo người thị sát địa hình trên núi, mùa xuân tới nên nước mưa tương đối nhiều, nàng cũng lo lắng bá tánh trong thành gặp được nguy hiểm ở lúc đào đất sét, cho nên tới đây nhìn xem, thuận tiện xác định tuyến đường sửa lại lần nữa.
"Thành chủ."
"Tham kiến thành chủ."
Tô Oanh dừng bước chân lại bảo mọi người đứng dậy.