"Không tệ nhưng có tốt như trong kinh thành không? Cũng là do tên đáng chết đó, bản thân không có bản lĩnh còn nghĩ tới việc tạo phản, không tự xem lại bản thân có bao nhiêu bản lĩnh, tại sao Hoàng Thượng không trực tiếp chặt đầu hắn cho rồi?" Vẻ mặt Tôn đại nương lộ ra vẻ thù hận.
Vương Lãng làm sao nghe lọt tai những lời này: "Nương, người, người đừng nói nữa, đừng nói Vương gia như vậy."
"Khinh, còn Vương gia gì nữa, một kẻ tàn phế, sớm muộn gì cũng bị sài lang tha đi!"
Trương Thuý Nương đang ôm đứa bé ngồi trong xe, nghe những lời Tôn đại nương nói, giận không thể át: "Ta nói đại nương này, nếu như trong lòng ngươi thật sự không thoải mái thì xuống xe đi, làm gì có ai van xin ngươi đi theo đâu."
Tôn đại nương thấy trong xe phần lớn đều là người nhà của mình, căn bản không để Trương Thuý Nương trong mắt: "Ngươi là cái thá gì, có phải đã leo lên giường của hắn nên mới nói tốt cho hắn không hả!"
Lý Vãn Nương nghe thấy Tôn đại nương mắng rất khó nghe nên cũng rất tức giận: "Đại nương, ngươi, ngươi đừng nói bậy, lão gia và Thuý Nương là trong sạch."
"Nương! Người đừng nói nữa!" Vương Lãng tức đến nỗi phải bò dậy trong xe ngựa.
Chu Thị thấy vậy thì hốt hoảng dìu hắn nằm xuống: "Tướng công, chàng đừng động đậy nữa, vết thương trên cơ thể chàng vẫn còn chưa khỏi, không thể loạn động đậy được."
"Nương, người, nếu, nếu như người còn vu khống Vương gia như vậy, thì, thì chúng ta sẽ xuống xe, chúng ta không đi cùng đường với bọn họ nữa!"
Tôn đại nương không đồng ý, bây giờ có xe ngựa ngồi, đỡ mất sức hơn là tự mình đi bộ nhiều, bà ta hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.
Vương Lãng thấy bà ta im miệng rồi, mới chịu nằm xuống.
Trương Thuý Nương và Lý Vãn Nương nhích người ra phía trước một chút, thật sự không muốn bị dính mấy thứ dơ bẩn.
Bên ngoài xe ngựa, Điền Mộc đỏ bừng cả mặt, những tiếng mắng chửi trong xe khi nãy, hắn đều nghe thấy cả, nếu như không phải tại vì hắn không muốn gây thêm phiền phức cho đám người Tiêu Tẫn, thì hắn thật lòng muốn đi vào trong tát cho Tôn đại nương một bạt tai, đúng là trong miệng toàn lời bẩn thỉu.
Lâm Thù Du bĩu môi, nếu như để phu nhân nghe thấy, nàng không xé miệng của bà ta thì không chịu được.
Tô Oanh ngồi bên ngoài vung roi ngựa, không theo nhịp mà quất vào mông ngựa.
Nhị Bảo từ trong xe ngựa ló đầu ra, đưa một miếng điểm tâm đến bên miệng Tô Oanh: "Nương, bánh quế hoa ngon lắm, nương muốn ăn không?"
Tô Oanh mở miệng cắn một miếng bánh quế hoa: "Ừm, mát mát, dai dai, còn có vị mặn mặn trên bàn tay nhỏ của Linh nhi nữa ha ha ha."
"Ha ha ha, vị mặn mặn trên tay nhỏ của con ha ha ha." Nhị Bảo nhìn Tô Oanh cười phá lên, nên cũng cười theo.
Tô Oanh nhìn dáng vẻ ngáo ngơ của cô bé, không nhịn được mà ôm cô bé vào lòng, hôn lên gương mặt nhỏ đang càng ngày càng nhiều thịt của cô bé.
"Linh Nhi, con nói xem tại sao con lại đáng yêu như vậy?"
Nhị Bảo bị nàng hôn đến phát nhột nên đã trốn đi, một lúc sau, trên xe toàn là tiếng cười đùa.
Tiêu Tẫn dựa vào vách xe, nhìn thấy Tô Oanh cười vui vẻ cùng bọn trẻ, cảm thấy nếu được nhìn mãi gương mặt vui cười của nàng, đó cũng là một loại hưởng thụ.
Đại Bảo nhìn Tô Oanh cùng Nhị Bảo chơi vui vẻ như vậy, lúc mới bắt đầu còn có chút rụt rè không có tiến lên, nhưng không bao lâu liền nhịn không được hừ hừ.
Tô Oanh nghe thấy tiếng của cậu bé liền bế cậu bé qua, hôn mạnh lên trên gương mặt nhỏ mấy cái.
"Ưm, trên má của Tễ Nhi có mùi bánh táo tàu."
Đại Bảo đưa miếng bánh táo đỏ đến bên miệng của nàng: "Bánh táo tàu, rất ngon đó."
Tô Oanh mở miệng cắn một miếng, mùi thơm ngọt dẻo của bánh táo tàu đột nhiên tan vào trong miệng nàng.
"Mấy đứa nhỏ muốn chơi với ngươi, ngươi để Trình Minh lái xe là được rồi."
Vừa hay Tô Oanh cũng có ý này, nàng kéo dây cương của xe ngựa, để nó dừng lại rồi cho Trình Minh lên xe, sau đó ôm lấy hai cái bánh bao sữa vào trong xe.