Cơn thèm ăn của Tô Oanh bị hai miếng điểm tâm khi nãy làm trồi lên, nàng mở túi đồ, lấy những miếng điểm tâm còn dư ra, vừa định ăn thì nghe thấy tiếng Tiêu Tẫn nói: "Bánh táo tàu, rất ngon sao?"
Tô Oanh dừng lại nhìn hắn, rồi lại nhìn giấy da đã trống không: "Muốn ăn sao?"
Tiêu Tẫn khẽ gật đầu.
Tô Oanh đang định chia một nửa phần bánh táo tàu cho hắn, thì tay đã bị hắn kéo qua.
Tiêu Tẫn cứ như vậy mà cúi đầu, cắn tay nàng một cái.
"Này! Ngươi ăn thì ăn, ngươi cắn tay ta làm gì?"
Tô Oanh hơi tức giận rút tay về: "Ngươi là chó con cần phải mài răng à."
Tiêu Tẫn chậm rãi nuốt miếng bánh táo tàu trong miệng, một vị ngọt ngấy trong phút chốc đã lan ra trong khoang miệng, rất lâu cũng không tan đi.
Tô Oanh chau mày, sau khi lạnh lùng liếc hắn một cái, thì trực tiếp ăn luôn miếng bánh táo tàu còn lại.
Tiêu Tẫn nhìn thấy nàng không chút do dự mà ăn cả miếng bánh mà hắn đã cắn qua, cổ họng khẽ chuyển động, chỉ cảm thấy trong cuống họng mình khô khốc.
Tô Oanh nhìn thấy bốn vết răng rõ ràng trên ngón trỏ, khi nãy tên tiểu tử này thật sự coi tay của mình là điểm tâm để ăn, còn dùng không ít lực để cắn.
"E là ngươi còn muốn ăn cả ta luôn nhỉ?"
Ánh mắt Tiêu Tẫn đen thẫm nặng nề, khàn giọng nói: "Ngươi ăn được sao?"
Mắt phượng của Tô Oanh trừng lên: "Ngươi thử xem?"
Con ngươi đen tuyền của Tiêu Tẫn nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng: "Được."
"Không được!" Nhị Bảo nhào vào lòng của Tô Oanh, bàn tay nhỏ cố gắng giang rộng ra, ngăn cản Tiêu Tẫn ở phía trước: "Cha à, người không được ăn nương!"
Đại Bảo cũng xụ gương mặt nhỏ xuống, nói: "Cha, việc này không thể được."
Triệu ma ma không thể giả vờ tàng hình lâu hơn được nữa, đành trấn an hai đứa nhỏ: "Tiểu thư và công tử đừng sợ, lão gia không ăn phu nhân thật đâu."
Nghe thấy lời đó, hai đứa nhỏ ngay lập tức biến thành những em bé hiếu kỳ: "Không phải ăn thật, vậy thì ăn như thế nào?"
Tô Oanh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hai đứa nhỏ, cảm thấy chúng càng ngày càng dễ thương.
"Đừng sợ, cha của các con không ăn được nương đâu."
Đại Bảo, Nhị Bảo không tin hoàn toàn, chớp đôi mắt to, hỏi: "Thật ạ?"
Tô Oanh kiên định gật đầu: "Thật đó!"
Lúc này hai đứa nhỏ mới vui vẻ cười hi hi.
Tô Oanh vén rèm cửa xe ngựa lên, thấy một làn hơi nóng xông thẳng lên mặt, nàng đi ra ngoài xe ngựa, đến ngồi bên cạnh Trình Minh, nhìn về phía đội ngũ ở đằng sau, khi nãy nàng có lén nhìn một chút, từ khi xuất phát đến giờ bọn họ đã đi gần được hai canh giờ, nếu tốc độ của Giang Dương nhanh, thì đến tối nay, trước khi đội ngũ dừng chân là có thể về đến.
Lý Đạt đi đầu đang lau những giọt mồ hôi trên mặt, khi lấy túi nước ra định uống thì phát hiện túi đã cạn rồi.
Hắn ta đi đến phía xe đẩy, mở nắp của thùng nước trên xe, đúng lúc muốn rót thêm nước thì phát hiện nước trong đó đã sắp nhìn thấy đáy rồi.
Lý Đạt cau mày, nhanh chóng rót nước vào trong túi nước, sau đó mở thùng nước khác, thì thấy thùng nước khác cũng đã cạn.
Gặp ma rồi, từ đây đi đến Yến Tây Quan cũng cần mấy ngày, bây giờ hết nước rồi thì quãng đường phía sau phải đi như thế nào?
"Vương Hổ, trong túi nước của ngươi còn nước không?"
Vương Hổ lắc túi nước treo bên eo của mình: "Không còn bao nhiêu hết, sao vậy? Trong thùng nước không phải còn nước sao?"
Lý Đạt trầm mặt xuống: "Chỉ còn lại một chút thôi, ngươi đến rót vào túi nước của mình đi." Nếu không chút nữa sẽ bị phơi khô mất.
"Ây, được thôi."
Lý Đạt nhìn mặt trời trên đầu, bây giờ đã sắp qua giờ Dậu rồi mà còn nắng như vậy, nếu như không tìm được nguồn nước, thì hắn ta cũng phải chết khát ở sa mạc Gobi này.