"Đội trưởng, bây giờ đã hết nước rồi, quãng đường phía sau phải đi như thế nào đây?" Vương Hổ đi rót nước xong trở về, trên mặt cũng mang vẻ ưu phiền.
"Nếu thực sự không ổn thì phải đi đường đêm, sớm đến Yến Tây Quan một chút."
"Ừ."
Đến đêm, trời cũng tối hẳn, mà đội ngũ vẫn như cũ chưa có dấu hiệu dừng lại.
"Tất cả đều không được dừng lại, tiếp tục đi, buổi tối trời mát, đi nhiều một chút thì buổi sáng các ngươi sẽ ít bị phơi nắng một chút."
Quan sai cố gắng hét ở đằng trước, bây giờ gấp rút lên đường thật sự thoải mái hơn so với đi buổi sáng, nhưng đi cả một ngày mọi người đều mệt mỏi cả rồi, song đến lúc này vẫn phải gắng gượng đi tiếp.
Lại đi thêm một canh giờ nữa, Lý Đạt mới cho đội ngũ dừng lại.
"À hú..."
Từ xa truyền đến tiếng sói hú, doạ đám phạm nhân sợ đến mức đứng nép thành một đám.
Tô Oanh nhảy xuống xe ngựa, sau đó dìu mấy đứa nhỏ và Tiêu Tẫn đến vùng đất trống.
"Phu nhân, ta đi nhặt chút củi lửa." Trình Minh cột xe ngựa vào một tảng đá lớn rồi nói.
"Ngươi đừng tách lẻ một mình, ta đi với ngươi, các ngươi đều phải ở cùng nhau, bất kỳ ai cũng không được hành động một mình."
"Phu nhân, người phải cẩn thận." Triệu ma ma dắt tay hai đứa nhỏ, dặn dò.
Tô Oanh gật đầu: "Ừ."
Trên sa mạc Gobi không có thực vật gì mấy, cho nên củi lửa nhặt được không nhiều, có điều may rằng hôm nay trong lúc đang đi, trên đường đi Hạ Thủ Nghĩa dắt đàn bò dê có nhặt được một ít, đám người Tô Oanh nhặt thêm hai bó mang về thì cũng tàm tạm rồi, trên sa mạc Gobi này, ban đêm không có lửa rất là nguy hiểm.
Lúc đám người Tô Oanh về đến nơi nghỉ ngơi, Hạ Thủ Nghĩa đã nhóm lửa nấu cơm rồi, buổi tối trời lạnh, ông ấy muốn nấu một chút cháo thịt bò cho mọi người ăn ấm người.
Tô Oanh quăng củi vào trong đám lửa, nhanh chóng nhìn đồng hồ ánh sáng trên tay, đã mười giờ hơn mà Giang Dương vẫn chưa trở về.
Buổi tối mọi người ăn cháo xong thì mệnh ai nấy ngủ, bình thường đều là do Tô Oanh và Giang Dương thay phiên nhau canh buổi đêm, đêm nay không có Giang Dương ở đây nên chỉ có một mình Tô Oanh canh.
"Nếu như trước khi trời sáng hắn ta vẫn chưa về, thì ta sẽ đi dọc đường tìm kiếm." Tô Oanh nhìn thấy giữa trán của Tiêu Tẫn chưa hề thả lỏng, đoán rằng có lẽ hắn đang lo lắng cho tình hình của Giang Dương.
Tiêu Tẫn cau mày, nói: "Đợi thêm chút nữa."
Lần chờ đợi này, kéo dài đến khi trời sáng vẫn chưa thấy bóng hình Giang Dương đâu,
Giang Dương là người hành quân, bọn họ nhiều người như vậy đi ở trên sa mạc Gobi, không thể nào không để lại một chút dấu vết nào, cho nên không tồn tại khả năng hắn ta không tìm được đội ngũ.
Trừ phi hắn ta vẫn chưa tìm được người, còn nếu không là đã gặp nguy hiểm.
Tô Oanh tính đi tìm kiếm, nhưng nàng lại không yên tâm về đám người Tiêu Tẫn, dù sao những tù nhân phía sau cũng như hổ đói rình rập, nếu bọn họ biết nàng không có ở đây liệu có thể xảy ra dị động gì không thì cũng khó nói.
Nhưng không đi tìm cũng không được, sau một hồi suy đi tính lại, Tô Oanh vẫn dự tính đi tìm.
Nàng nhân lúc mọi người nghỉ trưa, đi vào không gian lấy một số món vũ khí có tác dụng phòng thân ra.
Tô Oanh bảo ba đứa nhỏ đến trước mặt mình, lấy một chiếc vòng tay nhỏ trên người ra đeo lên tay chúng.
"Nương, đây là gì."
"Đây là vòng tay sóng xung kích, là một món vũ khí vô cùng lợi hại, các con đeo nó vào, nếu như gặp người xấu hoặc thú hoang, thì các con cứ ấn mở cơ quan trên vòng tay, biết chưa?"
Sau khi ấn mở cơ quan vòng tay sóng xung kích thì trong một khoảng thời gian nhất định sẽ tạo ra một làn sóng mạnh mẽ, bao quanh chủ nhân của vòng tay, có tác dụng bảo vệ như một Kim Chung Tráo.
"Con biết rồi nương."
"Các con đừng chạy lung tung, nhớ đi theo người lớn biết chưa?"
"Dạ."