Lục hộ pháp đi truyền lời cho Tô Oanh, Tô Oanh trực tiếp để cho bọn họ đưa Chu Duy tới chính điện.
Một đường đi đến chính điện, nhìn kiến trúc cao ngất Chu Duy khiếp sợ không thôi, bọn họ nào có thể tưởng được đến ở Bắc Hoang nơi quỷ quái này lại còn có một tòa thành to lớn như vậy.
Chu Duy nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên người Tô Oanh, khiếp sợ ở đáy mắt ông ta càng sâu, như càng không nghĩ tới thành chủ nơi này là một nữ nhân.
Rất nhanh Chu Duy thu suy nghĩ lại tiến lên hành lễ: "Thành chủ."
Tô Oanh dựa nghiêng trên ghế dựa, mắt phượng lười biếng quét Chu Duy một vòng.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Chu Duy nói: "Tại hạ nghe đại điện hạ nói, thành chủ muốn thuật luyện thiết Tấn quốc, chỉ là thuật luyện thiết là bí thuật của Tấn Quốc, chúng ta thật sự không thể lấy vào tay được, không bằng chúng ta dùng những thứ khác bồi thường cho thành chủ, thành chủ có bằng lòng hay không?"
Tô Oanh nhướng mày: "Trong tay các ngươi còn có thể có thứ gì đáng giá hơn thuật luyện thiết?"
Chu Duy nhíu mày: "Thành chủ cứ việc nói, trừ thuật luyện thiết ra, thứ khác phàm là ta có thể thỏa mãn, nhất định hai tay dâng lên."
Tô Oanh ngồi ngay ngắn lắc đầu: "Với bổn thành chủ mà nói, không có bất cứ thứ gì đáng giá hơn thuật luyện thiết, ta cho các ngươi thời gian một tháng, một tháng sau, các ngươi người có thể giao đồ tới, ta sẽ thả người, nếu không thể... Chậm một ngày, ta cắt một miếng thịt từ trên người hắn, cho đến khi trên người hắn đến xương cốt đều không dư thừa."
Đáy mắt Chu Duy đều trầm xuống.
Ông ta nhíu mày nói: "Thành chủ, việc này không phải là nhỏ, vốn điện hạ đến đây chính là một hiểu lầm, hiện giờ hiểu lầm được giải trừ, điện hạ về nước, chuyện lúc trước cũng thôi, dù sao ngô hoàng yêu thương điện hạ, nếu biết được tình cảnh của điện hạ sợ là sẽ không vui."
Ông ta nói, ý có điều chỉ nhìn thẳng Tô Oanh, đáy mắt lóe tia cảnh cáo: "Nếu ngô hoàng biết được điện hạ ở chỗ này bị oan ức, sợ là sẽ không thiện bãi cam hưu, mấy năm nay Tấn quốc vẫn luôn thái bình, không đến vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không muốn phát động chiến sự, thành chủ có phải thế không?"
Đối mặt với uy hiếp trong tối ngoài sáng của Chu Duy, nụ cười lạnh ở khóe môi Tô Oanh càng sâu hơn: "Không sao, bổn thành chủ cũng vô cùng tò mò, Tạ Duệ có bao nhiêu quan trọng với quốc quân Tấn quốc, còn có những đối thủ cạnh tranh đó của hắn ta, nếu biết được tình cảnh của hắn ta, đoán chừng sẽ rất vui mừng."
Chu Duy không nghĩ tới Tô Oanh sẽ dầu muối không ăn, ông ta cũng không muốn chọc giận nàng, chuyện không phải là nhỏ ông ta không làm chủ được, chỉ có thể rời khỏi nơi này trước rồi tính sau.
"Thành chủ tạm thời đừng nóng nảy, tuy thuật luyện thiết không dễ dàng có được, nhưng vì tánh mạng của đại điện hạ, chắc chắn Hoàng Thượng vẫn rất vui lòng lấy cửa tài nghệ này ra, tại hạ sẽ trở về truyền tin cho Hoàng Thượng, ít ngày nữa có thể cho thành chủ một đáp án vừa lòng."
"Được."
Tô Oanh không khó xử Chu Duy, trực tiếp để người che mắt ông ta đưa ông ta ra Bắc Hoang.
Trở lại Tấn quốc, Chu Duy truyền tin cho Chu thừa tướng nói rõ tình huống, lúc sau đã gọi Vương đại nhân đến.
"Truyền tin cho thám tử bên kia, nói cho bọn họ, nếu chúng ta đột phá từ bên ngoài sẽ rất khó, vậy để các nàng nghĩ cách tan rã từ nội bộ, ta cũng không tin, những người thủ hạ đó của nàng đều một lòng với nàng!"
"Tam lão gia nói rất đúng, việc này các nàng thật sự có chút manh mối, tiểu nhân sẽ bảo các nàng tốc độ nhanh hơn, miễn cho thời gian dài điện hạ sẽ càng nguy hiểm hơn."
Từ Tô Oanh bắt đầu ra lời cần số lượng đất sét lớn, hiện tại bá tánh trong thành trừ đi lao động cày bừa vụ xuân ra, người khác đều ra khỏi nhà đi đào đất, trường hợp có thể nói là đồ sộ.