Đào đất gần nửa tháng, Sở Vân tuyên bố công việc đào đất tạm thời hạ màn, muốn chế thành gạch xanh, đất sét tốt còn chưa đủ, còn phải nung.
Thừa dịp hiện tại mùa mưa còn chưa tới, bọn họ cần nắm chặt thời gian làm ra gạch phôi rồi phơi khô sau đó bỏ vào bếp lò nung.
Chu Hành tan làm về nhà đã thấy Mông Giáng khập khiễng cầm theo cái rổ chuẩn bị về nhà.
Từ nhỏ Chu Hành đã chơi với Mông Giáng, Mông Giáng xảy ra chuyện hắn cũng đi thăm hắn ta vài lần, nhưng Mông Giáng cảm thấy mất mặt, không muốn gặp hắn, Chu Hành không nghĩ hắn không được tự nhiên nên không đi qua nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên thấy hắn từ trong phòng ra.
"Mông Giáng."
Nghe thấy tiếng gọi, Mông Giáng quay đầu lại.
Chu Hành chạy chậm đến trước mặt hắn: "Cơ thể của người đỡ chưa?"
Sắc mặt của Mông Giáng hiện lên một vẻ khó xử: "Ừ, đỡ rồi, phụ thân ta bảo ta ra đi lại, nói sẽ khỏe hơn."
Chu Hành nhìn ra hắn mất tự nhiên, nên tách đề tài ra: "Ta thấy Mông thúc đi về phía ao cá bên kia, đoán chừng đêm nay bắt cho ngươi mấy con cá về ăn, tay nghề nấu đồ ăn của thẩm rất tốt, không giống nương ta, làm gì cũng đều một hương vị."
"Tiểu tử con làm tốt lắm, sau lưng ghét bỏ tay nghề của nương con, con có năng lực con tự làm đi!"
Chu Hành chỉ cảm thấy lỗ tai đau xót, khó chịu kêu to lên.
Sau khi xảy ra chuyện, trên mặt khó được lộ ra một nụ cười: "Thẩm, ngươi xuống tay tàn nhẫn chút, miễn cho tiểu tử không biết tốt xấu."
"Đúng vậy, hôm nay không dạy dỗ nó cho tốt là không được, thân thể của Giáng Ca Nhi nhanh nhẹn không? Tối đến nhà thẩm ăn cơm đi, ngươi phân xử cho thẩm, nhìn xem tay nghề nấu ăn của thẩm có phải không được hay không."
Mông Giáng theo bản năng từ chối, vết thương trên người hắn còn chưa khỏe hảo toàn, nhưng không chịu nổi nhiệt tình của Chu thẩm, đã nói một tiếng với Điền Nữu sau đó đi theo Chu Hành tới nhà hắn.
"Chu đại ca, thẩm các ngươi đã trở lại, mau uống chút nước ấm trước."
Mông Giáng mới vừa vào nhà ngồi xuống, đã thấy Thanh Thanh cầm theo ấm nước đi đến.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
"Thanh Thanh đứa nhỏ này chính là giỏi giang, trong nhà có nàng ở đây, chúng ta cũng có thể yên tâm đi ra ngoài làm việc."
Lời Chu thẩm nói khiến Mông Giáng phục hồi tinh thần lại dời tầm mắt đi.
"Chu đại ca, các ngươi ngồi một lát, ta đi nấu cơm cho các ngươi."
"Thẩm đi với ngươi, Chu Hành tiểu tử này nói tay nghề của ta không được, đồ ăn đêm nay sẽ do thẩm tới làm, ngươi và Giáng Ca Nhi phân xử, là tiểu tử kia không biết nhìn hàng hay là tay nghề của thẩm không được."
Thanh Thanh cười đi ra nhà bếp đằng sau với Chu thẩm.
Người đi được lúc, Mông Giáng uống một ngụm nước hỏi: "Cô nương này từ đâu đến? Thân thích của nhà ngươi?"
Chu Hành lắc đầu, nói ngọn nguồn gặp được Thanh Thanh với Mông Giáng.
Mông Giáng nghe xong, mày đều nhíu lại: "Lai lịch không rõ làm sao ngươi dám mang về nhà, vạn nhất..." Hắn chưa nói xong, nhưng Chu Hành nghe lại hiểu rõ, năm đó bọn họ cũng cảm thấy Vương Phù Dung đáng thương nên thu lưu nàng, nhưng bọn họ nhận được chỉ có dạy dỗ đau đớn.
Cho nên nghe xong lai lịch của Thanh Thanh, tâm tình của hắn trầm xuống.
"Ta biết, ngươi yên tâm, lòng ta hiểu rõ."
Mông Giáng nhìn Chu Hành, thấy hắn ta cũng không có quá nhiều bài xích với lời hắn nói, bộ dáng cũng không muốn nhiều lời hắn cũng không nói gì nữa, trong lòng hắn ta hiểu rõ là được.
Rất nhanh, đồ ăn nóng hầm hập đều bưng lên.
Tối nay Chu thẩm mạnh tay làm thêm đồ ăn trong nhà, bắt được một con gà mái ở hậu viện nấu canh, còn xào mấy quả trứng gà, lại trộn một chậu rau dại, thức ăn này, đặt vào lúc ăn tết đều xa xỉ.
Làm việc một ngày, mọi người đều đói bụng, ngửi mùi thịt gà đều nhịn không được nuốt nước miếng.