Hắn ta muốn giết gà dọa khỉ, ai biết những thứ không biết sống chết đó lại dám động Tô Oanh tới uy hiếp hắn ta!
Hắn ta ở Bắc Hoang mấy năm nay, người phía dưới trước nay chưa từng to gan như vậy, tất cả đều là do Tô Oanh ban tặng.
Nàng không lo làm Hoàng Hậu Sở quốc chạy về làm cái gì!
Tô Oanh trở về, cũng khiến làm ăn của hắn ta chịu ảnh hưởng.
Kiếm ít tiền, còn bị đánh, khẩu khí này sao Long Bát có thể nuốt xuống.
"Chuyện bảo các ngươi chuẩn bị đều chuẩn bị xong chưa?"
"Trưởng khu yên tâm, đồ vật đều chuẩn bị xong, tùy thời có thể động thủ."
"Được..."
Long Bát còn chưa nói xong, trên đầu truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Người trong phòng cả kinh, thân tín xoay người chạy ra ngoài.
Mông Tư nhìn mái ngói rách nát dưới chân, nghĩ đến Chu Hành sinh tử chưa biết, ông không rời đi, mà là phi thân tới phòng của Long Bát.
Tay chân thấy Mông Tư, rối rít tiến lên vây quanh ông ấy.
"Ta muốn gặp Long Bát."
Tay chân hai mặt nhìn nhau, không có ý tứ muốn thả ra.
Long Bát nghe thấy động tĩnh bên ngoài nặng nề mở miệng.
"Làm ông ấy vào đi."
Nghe vậy, tay chân rối rít tản ra để Mông Tư vào nhà.
Mông Tư mới vừa đi vào, cửa phòng phía sau đã đóng lại.
"Long Bát, ngươi dám động vào người của An Bảo Cục."
Long Bát cười quái dị một tiếng: "Mông Tư, không có chứng cứ ngươi cũng không nên oan uổng người tốt, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta động vào người của An Bảo Cục?"
Mông Tư híp đôi mắt: "Ta có nhân chứng, hơn nữa lời ngươi nói vừa rồi ta đều nghe thấy được."
Sắc mặt Long Bát không biến, sát ý ở đáy mắt bùng nổ.
"Mông Tư, vốn chúng ta cũng coi như là nước giếng không phạm nước sông ở Lão Hổ Doanh, nhưng cố tình một nữ nhân xuất hiện khuấy hỏng nước đục Lão Hổ Doanh chúng ta, còn muốn chúng ta nghe nàng, hiện tại cái gì ngươi cũng đều không phải, nhi tử bị đánh sắp chết, chẳng lẽ ngươi thật sự chịu phục sao?"
"Long Bát, ngươi không cần châm ngòi ly gián ở đây, thành chủ có ân với Mông Tư ta, ta sẽ không làm ra chuyện phản bội với nàng, nếu ngươi sinh ra dị tâm, vậy đừng có trách ta không khách khí."
Long Bát thấy không thể đồng ý, cũng không muốn giả vờ nữa: "Không khách khí? Ngươi cũng không nên quên mất, nơi này là địa bàn của ta! Nếu cam nguyện tiếp tục làm một con chó, ta cũng không ngăn cản, giết!"
Tay chân ngoài cửa phá cửa xông vào công kích Mông Tư.
Mông Tư mắt phong đảo qua, rút ra đại đao bên hông ra chiến đấu với bọn họ.
Tay chân càng ngày càng nhiều, Mông Tư không muốn ham chiến phá cửa sổ ra tìm cơ hội chạy trốn, nếu là cứng đối cứng với những người này, ông ấy không nhất định có phần thắng.
Trong cung điện.
Tô Oanh tắm rửa sau đó nằm xuống ở trên giường, nàng vô cùng coi trọng chuyện sửa đường, chỉ cần rảnh rỗi sẽ đi giám sát, mỗi ngày trở về thành thời gian không sớm hơn Mông Tư bọn họ bao nhiêu.
Lại nghe Sở Vân hội báo một ít chuyện quan trọng, canh giờ cũng muộn.
Tô Oanh nhắm mắt lại, đang chuẩn bị ngủ đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân quen thuộc.
Nghe tiếng bước chân hơi hấp tấp, Tô Oanh mở mắt ra đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng của Lục hộ pháp.
"Thành chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo."
Tô Oanh nhận mệnh từ trên giường ngồi dậy, sau mặc khi đơn giản đến sau bình phong ngồi xuống.
"Vào đi."
Lục hộ pháp đẩy cửa vào đi đến sau bình phong: "Thành chủ, một nữ tử ngoài cung điện nói Long Bát muốn tạo phản, sau khi bị phát hiện còn giết người của An Bảo Cục, hiện tại An Bảo Cục bên kia đã dẫn người đi qua."
Tô Oanh nhíu mày: "Long Bát muốn tạo phản?"
"Vâng."
"Dẫn nữ nhân kia vào, ngươi lập tức phái người đi hoa lâu tìm tòi trước."
"Vâng."
Lục Ý bị dẫn vào cung điện quỳ gối sau bình phong.
"Tham kiến thành chủ, thành chủ cứu mạng, xin thành chủ cứu mạng..."