Cả ngày hôm nay Chu thẩm đều ở bên ngoài khai hoang trồng trọt căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi bà ấy thấy Hắc hộ pháp cõng Chu Hành một thân dơ bẩn trở về thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.
"Đây, đây là làm sao vậy? Buổi sáng đi ra ngoài vẫn còn tốt!" Chu thẩm đều sắp khóc rồi.
"Có người gây sự hắn ra ngăn cản, kết quả không đánh nổi."
Chu Hành bất mãn liếc Hắc hộ pháp một cái, mấy chữ sau hoàn toàn có thể lược bớt.
"Nhưng sao đang yên đang lành, bị thương chỗ nào rồi? Nương đi lấy xe vào trong thành tìm đại phu đến cho con."
"Có chút nội thương, nhưng uống thuốc sẽ không làm sao." Hắc hộ pháp lại tự cố nói tiếp.
Chu Hành cũng không muốn để nương hắn bôn ba, từ nơi này đi thành Thiên Khôi cũng không gần.
"Nương, ta, ta không có việc gì, Hắc hộ pháp có thuốc, uống thuốc của hắn là khỏe rồi."
Chu thẩm hơi không tin tưởng liếc mắt nhìn Hắc hộ pháp, lúc trước bọn họ còn từng ẩu đả với Hắc y nhân, hắn có thể nhớ kỹ Chu Hành sao?
Hắc hộ pháp như là nhìn ra suy nghĩ của Chu thẩm, khuôn mặt hắn chất phác nói: "Trao đổi đồng giá."
"Đổi cái gì?"
"Một cá kho đổi một lọ thuốc nội thương."
Chu thẩm: "??"
Hắc hộ pháp để lại thuốc cho Chu Hành, nói là ngày mai hắn tới lấy cá, muốn loại siêu to này, nếu không hài lòng, mỗi ngày hắn đều tới.
Chu thẩm cầm thuốc vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, ít nhiều cảm thấy là trò đùa...
"Nương, đưa thuốc cho con đi."
Chu thẩm rụt rụt tay.
"Tiểu tử kia nói có thể tin sao?"
Bụng Chu Hành đau đến khó chịu,"Nương, thuốc kia là thành chủ cho, có thể tin, hắn muốn độc chết con, người da mặt dày tìm thành chủ cáo trạng đi."
Nghe nói có thể tìm Tô Oanh cáo trạng, trong lòng Chu thẩm thoáng an chút.
"Vậy, vậy con uống đi, uống thử xem."
Chu Hành uống một viên thuốc xuống bụng đã suy yếu đến không mở được mắt ra.
Nương hắn hầu hạ hắn nằm xuống sau đó ra khỏi phòng, vừa ra ngoài phòng đã thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở bên ngoài sân, thấy bà ra theo bản năng muốn né tránh.
"Chạy cái gì, ta đã thấy ngươi rồi."
Người tới chỉ có thể cố gắng ngừng bước chân lo lắng nhìn Chu thẩm.
"Thẩm, ta, ta chỉ là nghe nói Chu đại ca bị thương, muốn, muốn lại đây nhìn xem."
Chu thẩm nhíu mày: "Không có gì trở ngại, ngươi đi đi."
Thanh Thanh do dự không động, thừa dịp Chu thẩm không chú ý nàng đột nhiên ném một tay nải nhỏ vào trong sân.
"Cái này, cái này là ta tìm được ở trong rừng, thẩm chờ Chu đại ca khỏe thì nấu canh cho hắn ăn, lúc trước hắn bị thương gốc quá nặng, nhất định phải dưỡng thật tốt." Thanh Thanh nói xong, như là sợ Chu thẩm từ chối chạy trốn như bay.
Chu thẩm đều không gọi được.
Bà đi qua nhặt tay nải trên mặt đất lên mở ra nhìn, bên trong lại là một cây nhân sâm, nhìn lớn nhỏ cũng đã lâu lắm rồi.
"Haiz, đây làm gì phải vậy."
Triệu Đại Hà mới vừa kéo hạt giống trở lại Lão Hổ Doanh đã thấy ngoài cửa nhà mình đứng không ít thôn dân.
Ông ta nhìn mặt trời, theo lý thuyết canh giờ này mọi người hẳn là đang ở ngoài làm việc mới đúng, sao đều chạy đến chỗ ông ta.
"Lý Chính, Lý Chính, ngươi đến chủ trì công đạo cho con của ta."
Triệu Đại Hà mới vừa đi qua các thôn dân đã khóc kêu nhào tới.
"Đây là làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lão nương Trương Đông gào lớn tiếng nhất, sau khi nhi tử của bà ta bị Hắc y nhân đuổi khỏi đây hiện tại cũng không biết sống chết, muốn đuổi theo ra ngoài lại bị Hắc y nhân ngăn cản đều sắp bị tức mà bệnh rồi.
"Lý Chính, những người mặc y phục đen đó không phải người, bọn họ chính là xem chúng ta trở thành nô lệ căn bản là không coi tính mạng của chúng ta ra gì, Đông Tử nhà ta chỉ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, kết quả đã bị bọn họ đánh giết!"