Triệu Đại Hà nghe thì kinh hãi, trong khoảng thời gian này ở chung, ông ta cũng là có hơi sợ Hắc y nhân, nhưng ông ta phát hiện, chỉ cần bọn họ thành thật làm việc, đối phương cũng sẽ không làm gì với bọn họ, ở chỗ bọn họ là một kiểu quan sai quản sự.
"Trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không, Trương Đông đâu? Ai biết là chuyện như thế nào, tới nói rõ với ta."
Có thôn dân vây xem toàn bộ hành trình đứng dậy nói chuyện xảy ra với Triệu Đại Hà.
Sau khi Triệu Đại Hà nghe xong giữa mày đều nhíu thành chữ xuyên 川.
Bọn người Trương Đông kia không phải là bớt lo, dễ chọc chuyện đến.
Nhưng Hắc y nhân bởi vậy mà đánh giết ném bọn họ ra, không khỏi cũng quá mức.
"Hiện tại bọn họ đâu? Đưa đi rồi?"
"Đưa đi rồi, chúng ta lo lắng thật sự xảy ra chuyện nên muốn đi qua, nhưng lại bị cản lại."
Triệu Đại Hà cảm thấy Trương Đông bọn họ có tội, nhưng tội không đến chết, nếu Hắc y nhân động một chút lại muốn tính mạng người, vậy nơi này sao yên tâm để cho bọn họ tiếp tục ở?
"Các ngươi đừng vội, ta đi tìm bọn họ hỏi một chút là chuyện như thế nào."
Triệu Đại Hà trở về, các thôn dân như là tìm được người tâm phúc, rối rít đi theo phía sau ông ta tìm được Hắc hộ pháp.
"Hắc hộ pháp, làm phiền."
Hắc hộ pháp nhìn Triệu Đại Hà, trên mặt không có biểu tình gì: "Có việc?"
Triệu Đại Hà cười nói: "Cũng không chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi một chút hiểu lầm xảy ra lúc trước, chỉ là chuyện đó của Trương Đông bọn họ, không biết Hắc hộ pháp đưa người tới nơi nào rồi? Mấy tiểu tử kia xác thật khốn nạn, trước kia chính là không nghe lời, ta không thể quản thúc đúng chỗ là vấn đề của ta, cái này ta phải nhận tội với Hắc hộ pháp, làm phiền Hắc hộ pháp giao mấy bọn họ cho ta, trở về ta lại nhất định cho Hắc hộ pháp một công đạo."
"Người đã bị ném ra ngoài Bắc Hoang, sau này tuyệt đối sẽ không thể bước vào nơi này nửa bước."
Vẻ mặt của Triệu Đại Hà cứng đờ: "Này... Bọn họ đương nhiên có lỗi, nhưng có phải trừng phạt này quá nặng hay không?"
Hắc hộ pháp rất không đồng ý với cách nói này: "Bọn họ tập kích Hắc y nhân, bôi nhọ Hắc y nhân, không phục quản giáo, chỉ là vứt bọn họ ra là đã nhân từ rồi."
"Chỉ là..."
"Không có chỉ là, nếu ngươi bất mãn, đi thành Thiên Khôi tìm thành chủ phân xử."
Triệu Đại Hà nhớ đến thành trì nguy nga khi đi lấy hạt giống kia, chỉ là nhìn đều khiến người e ngại, một mình ông đi cáo trạng ngay cả cửa đều không nhất định có thể đi vào.
"Hắc hộ pháp, dù sao sau này chúng ta cũng muốn ở chỗ này sinh hoạt lâu dài, nếu chính sách của các ngươi tàn bạo như thế, ta lo lắng lòng các thôn dân sẽ sinh oán hận."
Hắc hộ pháp rất khó hiểu nhìn ông ta: "Làm sai chuyện, chịu trách phạt, có oan ức gì?"
Triệu Đại Hà nghẹn họng, thấy nói với Hắc hộ pháp không thông, chỉ có thể lui một bước nói: "Người không cho trở về chúng ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng Hắc hộ pháp có thể để người của chúng ta đi xem tình huống của bọn họ hay không, dù sao là người nhà của thôn dân."
"Có thể, nhưng đi thì không thể thể trở về."
Triệu Đại Hà cũng hơi tức giận, tức Hắc hộ pháp không nói nhân tình.
Người biết tình huống mà biết suy nghĩ của Triệu Đại Hà đoán chừng sẽ tức cười, đám Hắc y nhân này lúc trước đều không thể phải là người, còn nói nhân tình gì.
Triệu Đại Hà từ chỗ Hắc hộ pháp đi ra ngoài, thôn dân chờ ở bên ngoài đi lên đón.
"Lý Chính, thế nào? Đông Tử bọn họ có khỏe không? Chúng ta có thể đi tìm người trở về hay không?"
Triệu Đại Hà xua xua tay, ý bảo bọn họ trở về lại nói.
Triệu Đại Hà về đến nhà đã bị thôn dân vây quanh.
"Lý Chính..."
"Được rồi, đều nghe ta nói." Triệu Đại Hà hơi không kiên nhẫn chặn ngang bọn họ lải nhải.
Mọi người đều yên tĩnh lại, tầm mắt đặt xuống trên người Triệu Đại Hà.