"Việc này không có cách nào, người đã bị ném ra bên ngoài, nếu các ngươi không yên tâm muốn đi tìm, vậy đi cũng không về được, các ngươi tự mình nghĩ kỹ."
Triệu Đại Hà vừa dứt lời này mọi người đều bùng nổ.
"Đây là có ý gì? Cho dù là ở Nam quốc chúng ta phạm sai chuyện cũng không phải đều bị chém đầu, sao tới nơi này thành như vậy? Lý Chính, nơi này căn bản không phải là nơi đẻ chúng ta tính toán sinh hoạt bén rễ nảy mầm, đây là dùng ta làm lao công miễn phí, một ngày chỉ cho mấy khoai lang đỏ nát như vậy mà muốn đuổi rồi."
"Nếu sau này xảy ra chuyện như vậy có phải chúng ta cũng chỉ có chờ chết hay không?"
Mọi người càng nói càng kích động, càng nghĩ càng tức giận, hoàn toàn quên mất lúc trước bọn họ ở dưới tình huống sắp đói chết được sống sót như thế nào.
"Lý Chính, chẳng lẽ chúng ta vẫn cứ tiếp tục như vậy sao? Chúng ta có thể đi như thế nào? Bọn họ để chúng ta đi ra ngoài tìm người sao? Chúng ta sẽ đi, trực tiếp trở về, trở lại Nam quốc."
"Đúng vậy, chúng ta đi, rời khỏi nơi này, không cho bọn họ xem làm trâu bò miễn phí."
Khuôn mặt của Triệu Đại Hà đều trầm xuống, muốn nói so với nơi này, đương nhiên vẫn là nơi mình từ nhỏ lớn lên càng có lòng trung thành hơn.
Nhưng lúc trước bọn họ ở lại Tô Oánh cũng nói rõ, quyết định ở lại thì không thể dễ dàng rời đi, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
"Những người đó nhìn không phải dễ chọc, nếu đi, cũng không thể lỗ mãng, việc này mấy người không quyết định được, thật sự muốn đi thì cùng nhau đi, trở về lại ta lại thương lượng với mấy lão nhân trong thôn, các ngươi cũng đừng có gấp, đừng gây chuyện nữa, bọn họ thật sự sẽ giết người."
"Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, nhịn mấy ngày thì đã sao."
Hiện tại Triệu Đại Hà cũng lưỡng lự, chỉ bảo bọn họ đi về trước làm việc, đừng lộ ra sơ hở.
Sau khi thôn dân rời đi, nhi tử của Triệu Đại Hà từ bên ngoài đi đến.
"Phụ thân, người thật muốn rời khỏi nơi này? Trước không nói những người đó thoạt nhìn không dễ chọc, chỉ nói kỳ thật nơi này cũng không kém, dù sao ở Nam quốc ta cũng đều là ở trong thôn, cũng không kém nơi này, thật sự muốn đi, sợ là sẽ xảy ra chuyện."
Triệu Đại Hà thở ra một hơi: "Mấy người Trương Đông là du thủ du thực, nhưng cũng không đến mức muốn mạng của bọn họ, những người này quá độc ác, vạn nhất ngày sau chúng ta có chỗ không vừa ý của bọn họ, có thể cũng muốn mạng của chúng ta hay không?"
Lời này hắn ta không đáp được, nhưng hắn ta cũng cảm thấy, nếu thật sự rời đi, bọn họ ai cũng đều sẽ không có kết quả tốt.
"Việc này để phụ thân nghĩ lại cẩn thận, suy nghĩ cẩn thận một chút."
Màn đêm buông xuống, bận rộn một ngày, mọi người sớm đã đi ngủ, trên đường chỉ có Hắc y nhân tuần tra qua lại.
"A! Cứu mạng, cứu mạng!"
Bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên bị tiếng gào bén nhọn đâm thủng.
Nghe thấy động tĩnh Hắc y nhân nhanh chóng chạy đến chỗ tiếng hét.
Khi bọn hắn chạy tới đã thấy một nữ tử y phục tả tơi ngã ngồi trên mặt đất, thấy Hắc y nhân đi đến dì thế nào hoảng sợ trên mặt đều không giấu được.
"Các ngươi, các ngươi không cần đến đây, cầu xin các ngươi buông tha cho ta đi..."
Thôn dân khác nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng từ trong nhà chạy ra.
Bọn họ đi đến đã thấy một đội Hắc y nhân vây quanh nữ tử y phục tả tơi, nữ tử đang hoảng sợ nhìn bọn họ.
"Đây không phải là Nhị Ny sao?"
Triệu Đại Hà cũng khoác áo chạy đến, liếc mắt một cái đã nhận ra nữ tử trên mặt đất, đúng là cô nương phía trước ông ta coi trọng, chuẩn bị nói làm tức phụ cho nhi tử của mình.
"Triệu thúc, Triệu thúc cứu mạng, bọn họ, bọn họ..." Nhị Ny thấy Triệu Đại Hà như là bắt được rơm cứu mạng nắm chặt lấy vạt áo của ông ta không buông tay.
Một màn này nhìn ở trong mắt thôn dân còn có cái gì không rõ nữa.