Ngoài Hổ Doanh là một mảnh trầm tĩnh, thật giống như tối hôm qua cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Sau khi ăn sáng, Tô Oanh mới đi lên tường thành.
Đứng ở trên thành liếc mắt một cái là có thể thấy thôn dân ngồi hoặc nằm chờ ở ngoài cửa.
Mặt của bọn họ đầy hoảng sợ, mặc dù cực kỳ mệt cũng không dám nhắm mắt lại, có một số người người lại đầy vết máu, cũng không biết là của hắn ta hay là của người khác, thảm hại hơn là tứ chi đều đã không đầy đủ, miệng vết thương còn đang róc rách chảy máu tươi trong miệng chính không ngừng kêu thảm.
Tô Oanh xuống thành bảo Hắc y nhân mở cửa thành ra.
Thôn dân nghe thấy động tĩnh nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tô Oanh.
Lúc này bọn họ không còn ngạo khí như hôm qua, một đám giống như chó nhà có tang quỳ gối trước mặt Tô Oanh xin tha.
"Xin thành chủ cho chúng ta một cơ hội lần nữa, cho chúng ta ở lại đi."
"Xin thành chủ ban phát từ bi bỏ qua cho chúng ta lần này đi, chúng ta vốn không muốn rời đi, đều là Triệu Đại Hà, là Triệu Đại Hà xúi giục chúng ta đi."
Lúc này vẻ mặt Triệu Đại Hà đau xót nằm trên mặt đất, tối hôm qua ông ta bị dã thú cắn mất một chân, hiện tại đều không đứng dậy nổi.
Lúc trước bọn họ đi khai hoang căn bản là không phát hiện có dã thú, nhưng tối hôm qua bọn họ lại gặp một đoàn, muốn nói những dã thú này không liên quan đến Tô Oanh ông ta cũng không tin.
Nhưng mặc dù biết những dã thú đó là Tô Oanh giở trò quỷ lại có ích lợi gì, bọn họ căn bản không có lực đánh trả!
Hiện tại Triệu Đại Hà vô cùng hối hận, hối hận mình bất an với hiện trạng, hối hận mình nói không giữ lời, bằng không cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
Cũng hối hận mình không chân chính nhận rõ thực lực của Tô Oanh, tuyệt đối không phải bọn họ có thể chống cự được.
Mắt phượng của Tô Oanh lạnh lẽo, nâng khóe mắt lên chứa một tia châm chọc lạnh lẽo.
"Lúc các ngươi đi, Triệu Đại Hà không trói các ngươi rời đi."
"Thành chủ, chúng ta thật sự biết sai rồi, chúng ta nguyện ý ngoan ngoãn khai hoang làm ruộng, nguyện ý cả đời ở Lão Hổ Doanh làm trâu làm ngựa, cầu xin thành chủ lại cho chúng ta một cơ hội lần nữa đi."
"Muốn trở lại Lão Hổ Doanh cũng không phải không thể."
Các thôn dân nghe Tô Oanh nhả ra, đáy mắt đều lộ ra một tia vui mừng.
Chỉ có Triệu Đại Hà nhìn ánh mắt lạnh băng kia của Tô Oanh, biết, bọn họ tuyệt đối không có khả năng lại có đãi ngộ như lúc trước.
"Người muốn trở lại Lão Hổ Doanh đều đến bên phải quỳ."
Tô Oanh vừa dứt lời, tất cả mọi người đỡ lẫn nhau đi tới bên phải thành thật quỳ xuống.
Tô Oanh để cho bọn họ đều nhắm mắt lại, sau đó đi ra từ phía sau bọn họ.
Các thôn dân chỉ cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo lướt qua từ trên người, cổ hơi đau đớn, khi mở to mắt, Tô Oanh đã đứng trở lại trước mặt bọn họ.
Bọn họ mê mang nhìn Tô Oanh, không biết đây là có ý gì.
Tô Oanh lạnh nhạt cong khóe môi lên, khẽ búng tay một cái.
Thân thể các thôn dân như bị điện giật, chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ, đau đớn kia như là du long nhanh chóng chạy khắp người bọn họ, đau đến cơ bắp cả người bọn họ đều trở nên cứng đờ.
"A!"
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi bén nhọn truyền khắp toàn bộ trên không Lão Hổ Doanh.
Mặt Tô Oanh không biểu tình nhìn các thôn dân thống khổ vặn vẹo trên mặt đất, đây là hình phạt của người nói không giữ lời nên chịu.
Không biết qua bao lâu, có lẽ không bao lâu, nhưng người thôn Thượng Diêu cảm thấy có cả đời dài như vậy, càng có người nghĩ, tối hôm qua bị dã thú cắn xé có lẽ hôm nay không cần gặp đau đớn ở chỗ này như vậy.
Chỉ là, đã hạ quyết định, nói đã nói, căn bản là không có đường sống đổi ý.
Tô Oanh nhìn không sai biệt lắm, mới chậm rãi để cho bọn họ mất di đau đớn.