Tất cả mọi người như một bãi bùn lầy ngã trên mặt đất, như đã chết.
"Hiện tại biết, lúc trước bổn thành chủ có bao nhiêu nhân từ với các ngươi chưa?"
Tất cả mọi người không nói một câu nên lời.
"Chỉ tiếc, các ngươi không biết quý trọng."
"Chúng ta biết sai rồi, xin thành chủ tha mạng, xin thành chủ bỏ qua cho chúng ta lần này đi."
Tiếng suy yếu xin tha, nhưng sắc lạnh trên mặt Tô Oanh lại không hề biến mất.
"Lúc trước bổn thành chủ đã cho các ngươi cơ hội, cho các ngươi an phận ở chỗ này làm người, nếu các ngươi không muốn, vậy thành thật làm trâu làm ngựa đi."
Tô Oanh dừng một chút tiếp tục nói: "Hãy nhớ rõ đau đớn vừa rồi, nếu lại có người không nghe lời, loại đau nhức này sẽ theo ngươi đến chết, dẫn bọn họ vào sắp xếp một lần nữa."
Tuy đau nhức khiến người sợ hãi, nhưng các thôn dân thấy Tô Oanh còn nguyện ý để cho bọn họ trở lại Lão Hổ Doanh, lòng cũng trở xuống bụng, mặc kệ thế nào, ít nhất hiện tại bọn họ còn sống sót.
Về sau, chờ sau khi Tô Oanh lơi lỏng, bọn họ không làm theo có thể trở lại sinh hoạt lúc trước.
Tô Oanh nhìn bộ dáng bọn họ như trút được gánh nặng cười lạnh một tiếng, rốt cuộc là vẫn nghĩ nàng quá nhân từ.
Hắc y nhân tiến lên dẫn tất cả thôn dân vào Lão Hổ Doanh, chỉ là khiến cho bọn họ ngoài ý muốn chính là, Hắc y nhân cũng không để cho bọn họ trở lại nơi ở lúc trước, chỉ đưa tới một phòng thật lớn, thoạt nhìn như là kho lúa.
Hắc y nhân đưa bọn họ vào sau đó đóng cửa rời đi.
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, không biết đây là có ý gì?
"Đây... Không phải nói để chúng ta trở lại sao? Sao lại nhốt chúng ta lại?"
"Bớt tranh cãi đi, hiện tại đoán chừng nữ nhân kia còn đang tức giận, chờ thêm mấy ngày nữa nàng hết giận sẽ thả chúng ta ra, lúc trước không phải Hắc y nhân nói sao, một mảnh đất hoang này còn cần ta đi trồng trọt."
Cả đêm kinh hách với đau đớn vừa rồi đã khiến bọn họ lăn lộn đến kiệt sức, tuy không thể trở lại nhà như nguyện lúc trước, nhưng ít ra hiện tại có nơi đặt chân nghỉ ngơi.
Dần dần tiếng nói thầm cũng nhỏ xuống, mỏi mệt không chịu nổi thôn dân cũng ngủ.
Chỉ là khiến cho bọn họ không tưởng được chính là, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cửa đã bị Hắc y nhân mở ra.
"Dậy dậy, đều lấy công cụ xếp thành hàng chuẩn bị đi làm việc."
Các thôn dân từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, nhìn Hắc y nhân còn hơi mờ mịt.
Nhưng nghĩ đến sợ hãi hôm qua, bọn họ vẫn nghe lời cầm lấy công cụ quy củ lập đội.
Sau khi Hắc y nhân kiểm kê số người, rồi dẫn theo bọn họ đi đến chỗ đất hoang bắt đầu làm việc.
Các thôn dân ngây ngốc, bọn họ cũng chưa ăn gì, sáng sớm dậy nước cũng chưa uống, sao lại tới làm việc.
Lúc trước làm việc tuy Hắc y nhân cũng có yêu cầu, nhưng nào giống hiện tại trời còn chưa sáng đã gọi người dậy.
"Mọi người, này, trước khi làm việc có thể cho ta uống nước được hay không."
"Ít nói nhảm, làm việc, nếu hôm nay không làm xong, ai cũng không có cơm ăn."
Thôn dân kia còn muốn mở miệng, Hắc y nhân giơ roi lên, thôn dân bị dọa nhanh xin tha.
"Không uống, không uống, xin đại gia tha mạng, tha mạng."
Hắc y nhân lạnh lùng liếc hắn ta một cái mới xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Tô Oanh lạnh lùng nhìn thôn dân khom người lao động.
"Lời nói với ngươi đều nhớ kỹ chưa?"
Hắc hộ pháp thành thật gật đầu: "Thưa thành chủ, đều nhớ kỹ."
"Chuyện này ngươi cũng có một phần trách nhiệm, nếu có lần sau, ngươi trở về thành chải lông bắt bọ chó cho những tiểu khả ái đó của bổn thành chủ đi."
Hắc hộ pháp cũng không dám ngẩng đầu lên: "Vâng, thuộc hạ nhất định không khiến thành chủ lo lắng nữa."
Bắc Hoang không nuôi người rảnh rỗi, nếu những người này không muốn làm người ở chỗ này, Tô Oanh khiến cho bọn họ chỉ có thể làm việc và ăn cơm lao công, đường, dù sao cũng chính là chọn bọn họ.