Sau khi bàn giao việc xong, Tô Oanh trở lại thành Thiên Khôi.
Mới vừa trở lại thành, Lục hộ pháp đã cầm thư phi ưng truyền đến đi vào.
Tô Oanh nhìn sơn đỏ trên thư mày đều nhíu thành chữ xuyên 川.
Tiêu Tẫn có một thói quen, nếu nội dung trên thư tương đối vội, hắn sẽ tô lên trên thư một chút sơn đỏ.
Tô Oanh nhanh chóng mở tin ra đọc nhanh như gió.
Nội dung trên thư vô cùng ngắn gọn rõ ràng, Tiêu Tẫn nói, ngày gần đây thám tử phát hiện Tấn quốc và Nam quốc âm thầm từng lui tới bí mật, quan binh biên cảnh còn bắt được một ít gian tế hai nước.
Từ trong miệng gian tế biết được, rất có thể hai nước đang âm thầm thương nghị chuyện muốn liên thủ đối phó Sở quốc.
Hiện tại hai nước đều trộm tích tụ binh lực ở biên cảnh, tùy thời có khả năng động thủ với Sở quốc.
Tô Oanh xem xong đã ném thư vào trong hố lửa, nháy mắt ngọn lửa nuốt hết giấy viết thư.
Nam quốc và Sở quốc thù hận ngọn nguồn đã lâu, Nam quốc muốn đánh Sở quốc còn chưa tính, Tấn quốc đi theo xem náo nhiệt làm gì?
Nhưng ngẫm lại, từ trước đến nay giữa hai nước chỉ nói ích lợi, thường làm ra quyết định đều là lợi ích trước đó, nếu là liên thủ với Nam quốc tấn công Sở quốc khiến Tấn quốc cảm thấy có lợi, Tấn quốc sẽ xuất binh cũng không kỳ quái.
Nếu ba nước thật sự khai chiến, cũng không biết hiện tại trong triều Sở quốc có võ tướng có thể dùng hay không.
Ban đêm, Tô Oanh nghĩ việc này, ở trên giường lăn qua lộn lại đều không ngủ.
Nghĩ nếu trong triều không có tướng lãnh để dùng, chẳng phải Tiêu Tẫn là muốn tự mình ra trận sao?
Vậy trong triều làm sao bây giờ, hài tử làm sao bây giờ?
Ngày mới sáng lên, Tô Oanh xoay người dậy gọi Sở Vân đến trước mặt.
"Hiện tại chuyện bên này đều từ từ sắp xếp theo lịch trình, mặc kệ là luyện thiết hay là lấy quặng cũng đều có tự triển khai, hai ngày này ta sẽ trở về Sở quốc, đến lúc đó chuyện bên này toàn quyền giao cho ngươi."
Sở Vân thấy sắc mặt Tô Oanh lạnh lùng, nghĩ đến là Sở quốc bên kia đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không nàng cũng sẽ không sốt ruột muốn trở về.
"Thành chủ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Là có chút việc, chỉ là có thể giải quyết, ngươi không cần lo lắng, quản tốt nơi này là được."
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi."
Thật ra Tô Oanh không phải hoàn toàn yên tâm với tình huống bên này, nhưng nếu ba nước kia thật sự đánh lên, nàng lo lắng người mình để ý sẽ xảy ra chuyện, cho nên muốn đích thân trở về xem.
Hai ngày sau, Tô Oanh vẫn luôn đi lại ở trên dưới trong thành, phân phó mọi chuyện xuống, để tránh có sai sót.
Đêm đó nàng rời đi chỉ có Sở Vân biết, Sở Vân muốn cho người hộ tống nàng ra ngoài bị nàng từ chối.
Về phần đội nhân mã nàng mang về từ Sở quốc kia, tạm thời bị nàng để ở thành Thiên Khôi, lần này trở về, chỉ một mình nàng, chủ yếu là dẫn theo người khác nàng cũng ghét bỏ chậm trễ thời gian.
Sau khi màn đêm buông xuống, Tô Oanh nhanh chóng từ thành Thiên Khôi rời đi.
Xác định đội ngũ đã đi ra tầm nhìn tuần tra, nàng nhanh chóng lấy ra phương tiện giao thông của mình từ không gian.
May mà có thứ này, bằng không còn không biết phải lăn lộn ở trên đường bao lâu.
Tô Oanh lên motor không khí, mã lực chạy đến lớn nhất "ầm" một tiếng, nổ rừng mà đi.
Sở quốc, trong ngự thư phòng.
Mặt Tiêu Tẫn không biểu tình nhìn tấu chương chồng chất trước mặt.
Hắn đặt tấu chương phê duyệt trong tay sang bên cạnh, lại cầm lấy một quyển khác.
Trương Thư Minh nhìn canh giờ, tiến lên nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, nếu không vẫn nghỉ ngơi sớm chút đi?"
Tiêu Tẫn cũng không ngẩng đầu: "Truyền tin cho Hoàng Hậu được mấy ngày rồi, Hoàng Hậu còn chưa hồi âm sao?"
Trương Thư Minh nghe được da đầu hơi tê dại, mỗi lần Hoàng Hậu hồi âm chậm một chút, Hoàng Thượng sẽ rất không vui.
"Thưa Hoàng Thượng, nương nương bên kia còn chưa hồi âm, có thể là nương nương đang bận, bị một số chuyện làm chậm trễ."