Chu Khinh vẫn không yên tâm: "Nếu không nô tỳ vẫn mời thái y của Thái Y Viện đến khám cho nương nương?"
Tô Oanh buồn ngủ ngáp một cái, thấy dáng vẻ lo lắng của Chu Khinh cũng không từ chối nữa.
Buổi trưa, nàng cũng không muốn ăn gì đơn giản uống chén cháo tổ yến sau đó nằm xuống.
Ngủ đến mơ màng, Tô Oanh nghe thấy gian ngoài truyền đến tiếng đè thấp giọng của Chu Khinh, hình như là đang nói chuyện với người của Thái Y Viện.
Tô Oanh ngây ngốc, buồn ngủ không mở mắt ra gọi một tiếng: "Chu Khinh."
Chu Khinh chờ ở ngoài nghe vậy đẩy cửa ra đi đến: "Nương nương tỉnh, thái y Thái Y Viện tới rồi."
Tô Oanh lười nhác dựa vào gối mềm: "Để ông ấy vào đi."
Chu Khinh nghe vậy tiến lên thả màn giường xuống sau đó gọi tiểu cung nữ dẫn thái y tiến vào.
Thái y chào hỏi sau đó tiến lên bắt mạch cho Tô Oanh.
Mặc dù là mới vừa tỉnh ngủ, Tô Oanh vẫn thấy buồn ngủ khó nhịn giống như dù ngủ thế nào cũng không đủ vậy.
Thái y cẩn thận nghe mạch tượng, lại dò hỏi Tô Oanh mấy vấn đề, cuối cùng thái y đứng lên vẻ mặt cung kính nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, người đây là có hỉ."
Tô Oanh đang ngáp thì cứng đờ.
Đến là Chu Khinh phản ứng lại trước mặt đầy vui sướng: "Thái y khám cẩn thận chưa?"
Vẻ mặt thái y nghiêm túc: "Rõ ràng chính xác là hỉ mạch."
"Đây thật đúng là thật tốt quá, chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương."
Tô Oanh hoàn hồn, trong đầu nghĩ xác thật đêm đó từ Bắc Hoang trở về hình như nàng quên làm biện pháp rồi...
Tiêu Tẫn dũng mãnh như vậy, một chiêu phải trúng!
So với mọi người nội điện vui sướng, Tô Oanh lại rất bình tĩnh, hoặc nói là không biết làm sao, dù sao nàng cũng đã là người làm nương không đau lâu như vậy rồi, với sinh mệnh mới trong bụng này tỏ vẻ vô cùng trấn định.
Nhưng Tiêu Tẫn nghe được tin tức nào trấn định nổi, một khắc trước còn đang một lòng phê duyệt tấu chương vì nước, nháy mắt tiếp theo như vọt thanh lăn chạy tới Phượng Loan Cung.
"Tham kiến Hoàng Thượng..."
Nội thị trông coi còn chưa nói xong, ánh mắt cũng chỉ có thể thoáng nhìn một góc áo, khi ngẩng đầu lên nào còn có bóng dáng của Hoàng Thượng.
"Nương nương thân thể khoẻ mạnh, thai nhi lớn lên cũng rất tốt, chỉ là thai nhi còn chưa đủ ba tháng đúng là lúc thai tượng không ổn định, trong khoảng thời gian này vẫn cẩn thật chút thì hơn, vi thần kê cho nương nương một dược thiện bổ thân cố thai, nương nương cách ngày uống một lần là được."
"Vậy làm phiền thái y." Chu Khinh vui mừng ra nội điện với thái y.
Mới vừa đi ra ngoài đã thấy một người hấp tấp lại đây, còn không đợi nàng ấy mở miệng, người nọ đã tới nội điện.
Tô Oanh ngáp liên tục, đang chuẩn bị ngủ tiếp một lát, đảo mắt đã bị ôm vào một ôm ấp quen thuộc.
Nàng hoảng sợ, phản ứng mang thai này đều sẽ thay đổi sao? Nếu đổi là bình thường nắm tay của nàng đã đánh ra.
"Hôm nay còn chưa tối, sao Hoàng Thượng đã trở lại?"
Tiêu Tẫn ôm Tô Oanh mắt đen sáng đến kinh người: "Mang thai?"
Tô Oanh liếc mắt nhìn hắn, đẩy tay hắn ra: "Ừ, trước buông tay, ta ngủ một lát."
Tiêu Tẫn đơn giản ôm nàng đến trên đùi mình, để eo lưng nàng đều dựa vào mình: "Cẩn thận chút."
Tô Oanh thiếu chút nữa bị bộ dáng cẩn thận kia của hắn chọc cười: "Đừng khẩn trương."
Tiêu Tẫn lại không đồng ý nói: "Nàng làm lụng vất vả quá độ, cơ thể không tốt, trong khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi ở Phượng Loan Cung cẩn thận, cái gì cũng đều không cần làm."
Tô Oanh không biết nào con mắt của hắn nhìn ra thân thể của nàng không tốt?
"Hiện tại ta cũng không có tinh thần gì, chỉ muốn ngủ nhiều hơn."
"Vậy ngủ đi, ta ngủ với nàng."
"Chàng không cần xử lý quốc sự?"
"Sau khi nàng ngủ ta lại xử lý cũng không muộn."
Tô Oanh cũng lười cãi nhau với hắn, đơn giản dựa vào trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại.