"Đúng vậy, bởi vì hai tay đều rất quan trọng với nương, Linh Nhi cũng được, ca ca cũng thế, còn có bảo bảo trong bụng, đều rất quan trọng với nương, nương sẽ không vì bất kì một người nào trong các con mà vứt bỏ một người khác, con phải vĩnh viễn nhớ kỹ, nương sẽ vẫn luôn yêu các con." Nói xong, nàng hôn ở trên khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo, cũng hóa giải u sầu giữa mày Nhị Bảo.
Nhị Bảo nghe hiểu, cô bé vui sướng ôm Tô Oanh.
Vốn bọn họ biết Tô Oanh có bảo bảo khác sẽ lo lắng nàng có thể không thích bọn hay không họ, vì thế bọn họ hành sự đều trở nên cẩn thận.
Hiện giờ nhận được đáp án Tô Oanh khẳng định, vậy còn có việc gì phải lo lắng.
"Linh Nhi cũng vĩnh viễn thích nương."
"Ta cũng vậy, ta cũng vĩnh viễn thích nương."
Đại Bảo bước nhanh từ ngoài cửa đi đến nhào vào trong lòng Tô Oanh.
Mẫu tử ba người ôm lẫn nhau cảm nhận được ấm áp trên người nhau.
Thấy hai đứa nhỏ lại khôi phục bình thường, lúc này Tô Oanh mới yên tâm, cũng là mấy ngày nay thân thể của nàng mệt mỏi, tinh thần không tốt mới không phát hiện cảm xúc của hài tử không đúng.
Sau khi nói xong, Nhị Bảo lại quấn lấy Tô Oanh bảo nàng kể chuyện xưa, Đại Bảo cũng không muốn đi.
Tô Oanh nằm trên giường, để hai đứa nhỏ nằm ở hai bên mình, cũng lười đi để ý những quy củ phức tạp đó, nhắm mắt lại dịu dàng kể chuyện xưa cho bọn họ.
Thật ra lúc trước nàng rất thiếu thốn với phương diện này, ở trong trí nhớ của nàng chỉ có bảo mẫu từng kể chuyện xưa cho nàng.
Những chuyện xưa đó đến bây giờ nàng đều nhớ rõ.
Bảo mẫu, người thấy sao? Ta vẫn luôn nhớ rõ lời người nói, bất kỳ xảy ra chuyện gì, bất kỳ gặp được khốn cảnh gì, ta đều sẽ kiên cường sống sót.
Tiêu Tẫn yên tĩnh đứng ở trước giường, nhìn ba mẫu tử ngủ say, bảo nội thị ôm Đại Bảo trở về phòng của cậu bé.
Hắn lại tiến lên khẽ ôm Tô Oanh lên.
Thân thể Tô Oanh theo bản năng cứng đờ một cái, nhưng ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Tiêu Tẫn, thần kinh căng chặt mới dần lơi lỏng xuống. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng điềm tĩnh nàng ngủ say, nào có thể tưởng được, chỉ có nàng có thể một quyền đánh chết một con trâu?
Cho đến bây giờ Tô Oanh cũng không biết, thì ra mang thai sẽ mệt như vậy.
Trước ba tháng, nàng gần như là vượt qua trong ăn ngủ lại ngủ ăn.
Tiêu Tẫn thấy nàng không có tinh thần gì, cũng rất ít khi nhắc chuyện trên triều đình với nàng, miễn cho cảm xúc của nàng bị ảnh hưởng.
Vẫn luôn nhịn đến tháng thứ tư, Tô Oanh mới cảm thấy mình sống lại.
Ăn ngon uống tốt dưỡng mấy tháng, trên mặt Tô Oanh mượt mà rất nhiều mà mắt thường có thể thấy được, lệ khí giữa mày đều thay đổi không ít.
Hiện tại kinh thành đã vào hè, nhưng thời tiết không tính nóng bức, mỗi ngày Tô Oanh đều sẽ dùng đồ ăn sáng sau đó đến Ngự Hoa Viên đi phơi nắng một chút, dùng cách nói của nàng, nếu tiếp tục đợi ở Phượng Loan Cung, nàng sẽ phải mốc meo.
Trong đình hóng gió hồ nhân tạo bát giác, Tô Oanh lười nhác dựa vào trên rào chắn ném thức ăn cho cá trong tay vào trong nước, nhìn con cá lay động cái đuôi tiến lên tranh đoạt, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Chu Khinh, chiến sự của hai nước Nam quốc chúng ta và Tấn quốc như thế nào?" Nàng biết, Tiêu Tẫn không muốn khiến nàng nhọc lòng, gần như không nhắc đến triều sự cho nàng, nhưng dù sao trận chiến dịch này cũng là hai đánh một, dù bọn họ có lợi hại, thiệt hại trong đó cũng sẽ không ít.
"Nô tỳ nghe nói tiền tuyến vẫn luôn truyền đến tin chiến thắng, nương nương không cần lo lắng."
Lời này của Chu Khinh thật sự cũng không phải là an ủi Tô Oanh, Lúc trước cho người châm ngòi Nam Tấn, quan hệ hai nước vẫn hiệu quả, tuy hai nước vẫn chưa giải tán, nhưng theo chiến sự càng diễn càng ác liệt, thiệt hại hai bên càng lúc càng lớn, mâu thuẫn giữa hai nước lại tăng lên.