Tô Oanh bưng chén nếm một miếng, vốn chỉ là tùy ý uống hai ngụm, ai ngờ sau khi vào miệng đều là trái cây tươi mát và thơm ngon, trong vị ngọt này còn chứa một chút chua, uống vào vừa vặn tốt.
Rất nhanh, một chén đã bị Tô Oanh uống cạn.
Chu Khinh vừa thấy đã biết Tô Oanh thích: "Nương nương thích chứ?"
Tô Oanh gật đầu: "Hương vị không tồi."
Tiêu Tẫn cầm khăn lau khóe môi cho nàng: "Nếu thích, ngày mai để Hạ đại thúc lại làm nhiều cho nàng, dùng trái cây mới mẻ."
"Ừ, cái này được."
Sau khi một nhà bốn người ngồi nói việc nhà, Tiêu Tẫn dẫn Đại Bảo ra ngoài điện hỏi việc học của cậu bé.
Hiện tại việc học của Nhị Bảo và Đại Bảo đã phân ra khác nhau, Đại Bảo đi theo Tiêu Tẫn, Nhị Bảo đi theo Tô Oanh đến tịnh phòng rửa mặt.
Hiện tại cơ thể của Tô Oanh mệt mỏi nghiêng ngả di chuyển lên trên giường êm đợi.
Nhị Bảo rửa xong đi ra sau đó như chim nhỏ về tổ nhào vào trong lòng Tô Oanh.
"Nương, người ngửi xem Linh Nhi có thơm hay không?"
Nhị Bảo cười hì hì mở đôi tay ra dạo qua một vòng ở trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh làm bộ ngửi ngửi, trên người tiểu gia hỏa là một huân hương nhàn nhạt xen lẫn mùi hương của bồ kết, nhàn nhạt rất dễ ngửi.
"Linh Nhi thật là thơm."
Được khẳng định, Nhị Bảo mới bò lên trên giường dựa vào Tô Oanh ngồi xuống.
Tô Oanh còn lấy khăn sạch sẽ giúp cô bé lau nước còn dính ở trên đầu tóc.
Nhị Bảo mở to mắt như nai con trông mong nhìn bụng của Tô Oanh, trong lúc đó còn ngẩng đầu nhìn Tô Oanh: "Nương, có phải trong bụng của người có đệ đệ muội muội hay không?"
Lúc cô bé hỏi thì rất cẩn thận, như nói lớn tiếng sẽ kinh động đến thai nhi trong bụng Tô Oanh vậy.
Tô Oanh cười nói: "Đúng vậy, Linh Nhi thích đệ đệ hay là muội muội?"
Nhị Bảo phồng khuôn mặt nhỏ lên, gục đầu nhỏ xuống không trả lời.
Tô Oanh nhướng mày, động tác trong tay cũng không ngừng.
"Làm sao vậy? Hôm nay gặp phải chuyện không vui sao? Có thể nói với nương hay không?" Tiểu hài tử trưởng thành sẽ có suy nghĩ của mình, nàng rất tò mò, đầu nhỏ này đều chứa cái gì.
Nhị Bảo như là hạ quyết tâm ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, ánh mắt rất nghiêm túc: "Nương, người có đệ đệ muội muội sẽ không cần Linh Nhi và ca ca sao?"
Tô Oanh sửng sốt, nàng không nghĩ tới Nhị Bảo sẽ hỏi ra vấn đề như vậy.
Nàng không trả lời trực diện, mà ngừng động tác trên tay đặt khăn ướt sang một bên, chợt vươn hai tay của mình ở trước mặt Nhị Bảo.
"Linh nhi nhìn xem hai tay này của nương, có phải không giống nhau hay không?"
Nhị Bảo nghiêm túc rũ mắt nhìn một hồi lâu, chợt lắc đầu: "Không có nương, tay đều giống nhau."
"Vậy nếu có người xấu muốn chém rớt một bàn tay của nương, con nói nương vứt bỏ cái tay kia tốt hơn sao?"
Nhị Bảo nghe vậy kinh ngạc trợn tròn hai mắt: "Linh Nhi bảo vệ nương, tuyệt đối không cho người xấu chém rớt tay nương!"
Tô Oanh nhìn bộ dáng tức giận kia của cô bé trong lòng ấm áp dễ chịu,"Nương chỉ là đang giả thiết, nếu nhất định phải chém rớt một bàn tay thì sao? Linh Nhi cảm thấy nên chọn cái kia tốt hơn sao?"
"Nếu..." Cô bé không thích nếu như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc tự hỏi.
Tô Oanh cũng không thúc giục cô bé, chỉ yên tĩnh chờ.
Có thể suy nghĩ một hồi lâu, Nhị Bảo đều không nghĩ ra đáp án: "Nương, Linh Nhi không biết hẳn là chọn cái tay kia, chúng nó đều quan trọng giống nhau."
Tô Oanh cười ôm cô bé vào trong lòng, kéo tay nhỏ của cô bé đặt lên trên bụng vẫn bằng phẳng của mình.
"Đúng vậy, con và ca ca tựa như tay trái của nương, hài tử trong bụng chính là tay phải của nương, vậy Linh nhi sẽ cảm thấy nương có tay phải sẽ không cần tay trái sao?"
Nhị Bảo không chút nghĩ ngợi trả lời: "Sẽ không!"