Vành mắt Chu Khinh đỏ ửng đứng lên, nàng ấy lo lắng, lo lắng thân thể của Tô Oanh có vấn đề gì.
Lúc này trong lòng Tô Oanh cũng không muốn cờ, nàng ném quân cờ vào trong sọt đứng lên.
Chu Khinh thấy thế lập tức tiến lên đỡ.
"Ngủ mấy ngày chưa tắm gội, ngươi đi bảo người chuẩn bị nước ấm, bổn cung phải tắm thật sạch."
"Vâng, nô tỳ này cho người đi chuẩn bị."
Chu Khinh đỡ Tô Oanh đến giường ngồi xuống sau đó lui ra ngoài.
Sau khi nước ấm chuẩn bị xong, Tô Oanh để cho người rời khỏi tịnh phòng.
Chu Khinh không yên tâm: "Nương nương, nếu không nô tỳ ở sau bình phong chờ? Nương nương có động tĩnh gì nô tỳ cũng có thể nghe thấy trước."
Tô Oanh tính nhân cơ hội vào không gian kiểm tra thân thể của mình, sao có thể để Chu Khinh ở đây.
"Không cần, ngươi chờ ở ngoài cửa cũng vậy, bổn cung không ngại."
Chu Khinh thấy Tô Oanh kiên trì cũng không có biện pháp, chỉ có thể lui đến ngoài cửa.
Nhưng nàng ấy không dám đóng cửa lại, sợ không nghe thấy động tĩnh bên trong.
Sau khi xác định Chu Khinh rời khỏi đây, Tô Oanh mới vào không gian.
Vốn nàng là không muốn làm kiểm tra toàn diện, dù sao hiện tại nàng vẫn là thai phụ, một số dụng cụ sẽ mang đến tổn thương với thai nhi, nhưng nhìn của phản ứng Tiêu Tẫn, cảm giác vấn đề này của nàng không nhỏ, vẫn là phải kiểm tra rõ mới được.
Sau khi kiểm tra xong, Tô Oanh chậm đợi kết quả.
Thoạt nhìn nhiều hạng chỉ tiêu là phù hợp với một thai phụ nên có, nhưng có một chỉ tiêu lại không bình thường.
"Nương nương, nương nương người thế nào?"
Tô Oanh mới từ trong không gian ra đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Chu Khinh.
"Ta không có việc gì, vừa rồi hơi buồn ngủ thiếu chút nữa ngủ rồi."
"Nương nương, nước hẳn là lạnh rồi, người vẫn đứng lên trước đi."
Tô Oanh ừ tiếng tắm qua ở trong nước sau đó thay y phục sạch sẽ đi ra ngoài.
Chu Khinh thấy thân thể của Tô Oanh không có khác thường gì mới yên tâm: "Nếu nương nương có cái gì không khoẻ, nhất định phải nói với nô tỳ."
Tô Oanh thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng ấy hơi buồn cười: "Đừng lo lắng, thân thể của mình chính bổn cung biết."
Chu Khinh nào sẽ yên tâm, nàng ấy bưng chút điểm tâm lên cho Tô Oanh sau đó nói: "Nương nương ăn chút điểm tâm, ngồi cảm thấy mệt thì nói nô tỳ đi với người vào trong viện một chút."
Tô Oanh cầm bánh đậu xanh, đây là điểm tâm của một sư phó mới từ phía nam tới ở Ngự Thiện Phòng làm, khác với điểm tâm bên kinh thành, bánh đậu xanh này cắn xuống một miếng hương vị bạc hà tản ra ở giữa môi răng trong nháy mắt.
Sau khi mang thai nàng không thích điểm tâm khác, chỉ thích ăn cái này.
Sau khi ăn hai miếng, Tô Oanh đã tìm quyển sách dựa vào gối mềm xem.
Sắc trời dần tối, bên ngoài vang lên một tiếng bước chân.
Tô Oanh ngước mắt đã thấy Tiêu Tẫn đi đến.
Ở nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, mặt mày Tiêu Tẫn đều nhu hòa, hắn đi đến trước mặt nàng nắm tay nàng: "Hôm nay bánh đậu xanh kia như thế nào mà chỉ ăn hai miếng? Là không ăn uống sao?"
Tô Oanh không kỳ quái Tiêu Tẫn sẽ biết nhất cử nhất động của nàng, mấy ngày nay tám phần là hắn bị dọa không nhẹ.
"Mới vừa dùng bữa không bao lâu, bụng còn no."
Tiêu Tẫn nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, cảm thấy nàng hơi gầy.
"Chu Khinh, ngươi đi xem bữa tối xong chưa?"
Chu Khinh lên tiếng lui ra ngoài điện.
Tiêu Tẫn biết Tô Oanh có chuyện muốn nói với hắn, dùng ánh mắt ý bảo Trương Thư Minh cũng đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa điện.
Tô Oanh nhìn Tiêu Tẫn chậm rãi nói: "Nói thật với ta đi, thái y đã nói gì với chàng?"
Tiêu Tẫn nhíu mày kiếm lại: "Oanh Oanh, nàng đừng suy nghĩ bậy bạ..."
Tô Oanh lắc đầu chặn ngang hắn: "Tiêu Tẫn, chàng biết y thuật của ta không kém, cho nên ta muốn nghe xem những thái y đó nói như thế nào."