Tiêu Tẫn đều thả nhẹ hơi thở: "Ý của đại phu là, thai nhi trong bụng nếu vẫn luôn lớn lên, sẽ tạo thành ảnh hưởng với thân thể của ngươi, thậm chí sẽ đoạt đi tính mạng của nàng."
"Cho nên chàng muốn lấy hài tử ra chữa bệnh cho ta."
Tiêu Tẫn gật đầu.
"Còn chưa tới mức kia."
Tiêu Tẫn lại cảm thấy Tô Oanh là bởi vì luyến tiếc hài tử mới có thể nói như vậy.
"Oanh Oanh, chúng ta có Linh Nhi bọn họ đã đủ rồi, nếu nàng thật sự còn muốn sinh tiếp, chờ bệnh của nàng tốt hơn về sau chúng ta lại sinh cũng không muộn."
Tô Oanh lại lắc đầu: "Chuyện này lòng ta hiểu rõ." Thông qua kiểm tra, nàng phát hiện trong bụng mình mọc ra một cái nhọt, nhọt đã bám vào dạ dày.
Muốn nói nhọt này không có nguy hiểm là không có khả năng, theo hài tử lớn lên, tử cung mở rộng sẽ đè vào cái nhọt này, nếu đè quá nặng, dẫn tới nhọt vỡ tan nàng sẽ phiền phức.
Nhưng nhìn từ tình huống thai nhi sinh trưởng hiện tại, nếu khống chế thể trọng của thai nhi và tốc độ sinh trưởng của nhọt, vấn đề kia sẽ không lớn, có thể chờ sau khi hài tử sinh ra trực tiếp giải phẫu cắt nhọt.
"Oanh Oanh!"
Tiêu Tẫn không muốn Tô Oanh gánh một tia nguy hiểm.
"Lần này, nàng nghe ta được không?"
"Tiêu Tẫn, chàng biết ta rất ít khi làm chuyện không có nắm chắc, ta cũng tuyệt đối không dùng tính mạng của mình ra đùa giỡn, thái y không dám gánh nguy hiểm, bởi vì ta xảy ra chuyện bọn họ cũng phải xui xẻo theo, cho nên mới nói tình huống nghiêm trọng hơn, nhưng thân thể của ta ta tự mình biết, chàng phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không phải đang tùy hứng mà bướng bỉnh, ta thật sự đã suy nghĩ cặn kẽ tổng hợp bình định sau đó mới đưa ra quyết định!"
Tiêu Tẫn mím chặt môi, hiển nhiên là không đồng ý quyết định của Tô Oanh.
"Tô Oanh, lúc trước nàng muốn làm cái gì, ta đều tôn trọng quyết định của nàng, chỉ là lúc này, chẳng sợ như nàng nói, nguy hiểm không lớn như ta biết hiểu, nhưng ta vẫn hy vọng tất cả lấy nàng là chủ, lúc này, lúc này nàng nghe ta, được không?"
Tô Oanh nhẹ nhàng phun ra một hơi, nàng muốn cứng rắn nói không được, nhưng u sầu và lo lắng ở đáy mắt Tiêu Tẫn khiến nàng nuốt lời nói đến bên miệng về.
Nàng vòng đôi tay ôm lấy eo hắn, dán mặt ở trên bụng hắn nhẹ giọng nói: "Ta muốn nghe chàng, chỉ là thái y có nói cho chàng hay không, cho dù là lấy hài tử ra ta cũng phải nguy hiểm."
Dứt lời, Tô Oanh rõ ràng cảm giác được cơ thể của Tiêu Tẫn cứng đờ.
"Hài tử đã hơn bốn tháng, bụng đã hiện ra, không nói đến chàng phải tự tay giết nó, chỉ nói thai nhi này sao có thể dễ dàng từ trong thân thể ra, nếu trong quá trình lấy hài tử ra, thân thể của ta quá mức suy yếu, chàng cảm thấy ta có thể tốt sao?"
"Nếu chàng cảm thấy những lời này của ta là lừa gạt chàng, chàng hãy đi hỏi những thái y đó, bọn họ để ta lấy hài tử ra có phải đều không có nguy hiểm hay không, nếu bọn họ dám nói không, ta sẽ nghe chàng."
"Thật sao?"
"Ừ, chuyện lớn như vậy ta còn có thể lừa chàng sao?"
Thấy Tô Oanh không có cắn chết không buông, Tiêu Tẫn cũng nhẹ nhàng thở ra: "Được, ta sẽ hỏi thái y."
Sáng sớm hôm sau, sau khi thương nghị đại sự trong triều với đại thần xong, Tiêu Tẫn gọi thái y đức cao vọng trọng ở Thái Y Viện vào Ngự Thư Phòng.
Tiêu Tẫn nói chuyện tối hôm qua mà Tô Oanh nói với hắn cho thái y nghe một lần.
"Các ngươi nói cho trẫm, là giữ hài tử lại an toàn hơn, hay là lấy hài tử ra an toàn hơn?"
Các thái y hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là viện phán đứng ra nói: "Thưa Hoàng Thượng, thật ra hai người đều có nguy hiểm, giữ hài tử lại nguy hiểm ở chỗ không biết ổ bệnh có thể phát tác ra ở trước khi nương nương sinh hay không, lấy hài tử ra mà nói, lại có nguy hiểm rong huyết."