"Chết ở đây với chết ở ngoài biên giới có gì khác biệt?" Gã đàn ông vừa rồi không phục.
"Chết ở đây thì hắn sẽ là một Vương gia bị giáng tội, chết ở ngoài biên giới, thì hắn là một cô hồn dã quỷ không có quốc tịch!" Đến lúc đó cho dù Hoàng Thượng có nhớ ra, cũng không thể truy cứu được nữa.
"Đứng đầu, mọi người đều đã mệt lắm rồi, nếu không cứ tìm một chỗ để ngồi nghỉ một lát đi?" Đuổi theo cả ngày đường, bây giờ cũng đã sắp qua giờ Tý, Lý Đạt cũng không có ý muốn dừng lại, đừng nói là phạm nhân, dù cho quan sai có ăn có uống cũng chịu không nổi.
Lý Đạt trừng đôi mắt đỏ đậm do bị gió cát thổi vào,"Ít nói nhảm đi, không muốn chết ở chỗ này thì ngậm miệng lại rồi tiếp tục lên đường, cho tới ngày mai chỉ cần chúng ta bình an trên con đường này, chúng ta cách Yến Tây Quan cũng không xa."
Quan sai thấy Lý Đạt kiên trì, trong lòng mắng mỏ nhưng cũng không dám dừng lại.
"Cứu, cứu mạng, cứu mạng với..."
Đột nhiên có một loạt tiếng kêu cứu đầy hoảng sợ truyền đến từ trong đội ngũ.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy nửa người của một phạm nhân đều đã chìm vào trong cát.
Những phạm nhân bên cạnh thấy một màn này đều sợ cực kỳ, căn bản không có ai dám tiến lên.
Hai quan sai đuổi tới, ném một cây dây thừng về phía phạm nhân, kêu hắn ta nắm chặt rồi kéo hắn ta lên, nhưng căn bản sức lực của đám quan sai không thắng nổi cát lún.
Người chung quanh cứ như vậy trơ mắt nhìn phạm nhân kia biến mất từng chút trong cát lún.
Quan sai hùng hổ thu hồi dây thừng,"Các ngươi đã thấy chưa, ta nói lại lần nữa, không muốn chết ở chỗ này thì nhanh chóng di chuyển lên phía trước cho ta, bằng không kết cục chỉ có thể thê thảm hơn kẻ vừa rồi thôi."
Có lẽ là một màn vừa rồi đã lưu lại một bóng ma không hề nhỏ trong lòng phạm nhân, lúc này đành phải tiến về phía trước, mặc dù bọn họ đã mệt đến mức không nâng nổi chân cũng phải cắn răng kiên trì.
Mà Tô Oanh, người đang đuổi theo đội ngũ kia, nhíu mày ghét bỏ nhìn sói đầu đàn vừa rơi vào cát lún, nàng xoay người xuống ngựa trực tiếp mở ra vòng tay chi lực vô hạn, kéo cổ sói đầu đàn sang bên, cả thân mình của con sói hoang đã bị nàng rút ra khỏi cát lún.
"Có còn ổn không, lại còn là sói đầu đàn nữa chứ." Tô Oanh liếc mắt nhìn sói đầu đàn một cái.
Sói đầu đàn không hài lòng với nàng, quăng cát về phía mặt nàng.
Tô Oanh ngẩng đầu lên, sau đó quăng một cái tát vào đầu nó,"Súc sinh, muốn bị đánh à."
"À hú!" Sói đầu đàn nhe răng nanh chuyển sang tư thế tấn công, Tô Oanh lại tặng thêm cho nó một bàn tay.
"Thôi dẹp đi, tiếp tục lên đường cho ta."
Sói đầu đàn gầm nhẹ một tiếng, lắc lắc thân mình rồi chạy đi.
Tô Oanh cưỡi ngựa đuổi theo phía sau, rõ ràng trong phạm vi cảm ứng cũng không cách xa là bao, nhưng nàng đuổi theo cả ngày cũng không đuổi kịp.
Cũng là con đường này, nhưng hoàn cảnh quá mức ác liệt, rất nhiều thời điểm gió cát quá lớn làm nàng không thể không dừng lại, tạm thời tiến vào không gian để tránh né.
Tất cả mọi người đi sớm về khuya, hăm hở tiến về Yến Tây Quan, trong nháy mắt vào lúc ánh sáng phá tan hắc ám nơi phía chân trời, mọi người vừa ngẩng đầu, đã thấy một tấm bia đá cao bằng người cách đó không xa.
Nhìn ba chữ to Yến Tây Quan viết ở phía trên bia đá, Lý Đạt mừng tới độ suýt chút nữa là nhảy dựng lên không.
Mạo hiểm đi con đường gần này là đúng, mới chỉ một ngày một đêm ngắn ngủi mà bọn họ đã thoát ra!
Mà cách tấm bia đá đó không xa là có thể thấy một cánh cửa đá cao ngất, đó chính là cửa khẩu của Yến Tây Quan, chỉ bước qua cửa khẩu kia, bọn họ sẽ xuất cảnh.
Nhiệm vụ của những kẻ như Lý Đạt cũng xem như đã hoàn thành.