Tiêu Tẫn xốc màn xe lên, nhìn ra phía sau đội ngũ vẫn không thấy bóng dáng nhóm của Tô Oanh, bọn họ rất nhanh sẽ xuất quan, sao mấy người đó vẫn còn chưa quay trở lại.
Lý Đạt đi vào cửa khẩu, quan binh trông coi ngăn cản hắn ta lại.
Lý Đạt nhanh chóng lấy công văn ra sau đó chuyển tiếp cho quan binh.
Sau khi chuyển tiếp, quan binh bắt đầu kiểm kê nhân số, Lý Đạt đi theo bên cạnh quan binh rồi nói: "Đại ca, phía sau còn có ba phạm nhân, có khả năng sẽ chậm một chút nữa mới đến, ta phải đem một đám này đi ra trước, sau đó mới quay lại đón, nếu trong chốc lát có người đi tới đây, các ngươi bảo bọn họ chờ một lát."
Quan binh nhíu mày,"Không phải đều đi cùng nhau sao? Thế nào mà lại còn có người dừng ở phía sau?"
"Trên đường có phạm nhân lạc đường, bọn họ quay về tìm."
Quan binh khó hiểu, phạm nhân đi lạc không phải là quan sai đi tìm mà ngược lại để tự phạm nhân đi tìm là sao.
"Được rồi, đã biết, ngươi nhanh chóng đưa những người này đi ra ngoài đi."
"Đại ca, ngươi xem chỗ các ngươi có nước uống hay không, chúng ta đi một đường tới đây cũng đã cạn hết nước rồi, lúc này đưa người tới còn phải đi ít nhất non nửa ngày nữa."
Quan binh cũng xem như có chút giao tình với Lý Đạt, kêu người xách một xô nước tới cho Lý Đạt.
Những quan sai kia đều đi đổ đầy thùng chứa nước, dư lại một ít mới cho phạm nhân, thậm chí có người ngay cả một ngụm cũng không được cho.
Nhưng đối với Lý Đạt mà nói chuyện này đã là mỗi ngày làm một việc tốt.
"Đi đi, ra khỏi cửa các ngươi sẽ tự do."
Quan binh mở ra cổng lớn của cửa khẩu, để mặc Lý Đạt mang theo toàn bộ phạm nhân đi ra ngoài.
"Lão gia, sao phu nhân còn chưa trở về nữa, cũng đã sắp xuất quan rồi." Triệu ma ma thấy Tô Oanh vẫn còn chưa trở về nên trở nên bối rối hẳn
Tiêu Tẫn nhíu chặt mày, ngay trong nháy mắt ấy, trong đầu hắn hiện lên ngàn vạn khả năng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng vào Tô Oanh, nàng từng nói nhất định nàng sẽ trở về.
"Tạm thời đừng nóng nảy, sau khi xuất quan chúng ta chờ nàng ở bên ngoài."
Bọn họ là phạm nhân, căn bản không có tư cách ở lại trong nội quan, chỉ có thể đi ra ngoài quan để chở.
Sau khi đi ra khỏi nội quan, lại đi về hướng bắc thêm một hai canh giờ là có thể đến cửa khẩu đi vào Bắc Hoang.
Sau khi xuất quan, đưa mắt nhìn lại cũng không nhìn thấy đường chân trời, khác hoàn toàn với hoang mạc sa mạc lúc trước.
Lý Đạt cho người đưa tới một tấm lưới làm bằng bụi gai lớn, giương mắt nhìn lại, có thể thấy bên cạnh cái lưới kia có một chiếc xe ngựa có thể chứa đồ đạc để nhập khẩu, nơi đó chính là nơi nhập khẩu đi thông qua Bắc Hoang.
"Được rồi, ta cũng chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, sau này các ngươi sống hay chết đảnh phải xem số phận của bản thân các ngươi."
Lý Đạt vung tay lên, cho người tháo hết những xích sắt trên tay chân của những phạm nhân ở phía sau, loại xích sắt này bắt buộc phải thu hồi.
Sau khi Lý Đạt lấy lại đồ tốt liền mang theo quan sai rút lui về.
Cũng chỉ còn lại các phạm nhân đứng ở tại chỗ hoang mang mờ mịt, bởi vì trong số bọn họ có rất nhiều người lúc trước chỉ chết lặng đi theo đám quan sai đằng trước, quan sai đáng giận nhưng cũng như là tâm phúc của bọn họ, hiện tại tâm phúc không còn, bọn họ không biết kế tiếp bản thân mình cần làm cái gì, nên đi tới nơi nào, cũng không biết nơi Bắc Hoang trước mắt đang có cái gì chờ bọn họ.
"Lão gia, tiếp theo chúng ta phải đi như thế nào?"
Tiêu Tẫn nhìn về đám người dần dần vây quanh bọn họ ở phía sau, đáy mắt hiện hiện lên cảm giác tàn khốc.
"Ngươi đỡ ta xuống dưới, ngươi cùng Điền Mộc mang theo người đi vào trước, tìm một chỗ ẩn nấp rồi trốn đi, ta ở chỗ này chờ Tô Oanh."