Trình Minh kinh ngạc,"Lão gia, nếu không để tiểu nhân ở lại chờ đi."
Tiêu Tẫn lắc đầu,"Đỡ ta đi xuống."
Hai đứa nhỏ nghe thấy Tiêu Tẫn nói như vậy, đều đồng loạt tiến lên giữ chặt Tiêu Tẫn: "Phụ thân, chúng con muốn ở với phụ thân."
Tiêu Tẫn nhìn về phía Triệu ma ma với ánh mắt nặng nề,"Triệu ma ma, nhờ ngươi chăm sóc hai đứa nhỏ."
Dường như Triệu ma ma cảm giác được cái gì đó, vành mắt đỏ lên, ôm chặt lấy hai đứa nhỏ cùng Bạch Sương,"Lão gia, ngài, ngài nhất định phải cẩn thận nhé."
Tiêu Tẫn rũ mắt xuống, che đậy ánh mắt khác lạ,"Những đồ vật Tô Oanh cho các ngươi trước khi rời đi đều giữ chặt, bảo vệ tốt chính mình."
Nói xong, hắn liền đẩy Trình Minh lên xe ngựa, trở tay vỗ một chưởng lên thân ngựa.
Con ngựa bị đau, đạp chân kéo xe ngựa chạy đi.
"Phụ thân, phụ thân..."
Tiêu Tẫn nghe tiếng khóc la của hài tử, dần dần nắm chặt chủy thủ trong tay, lạnh lùng nhìn về phía đám người đang vây về phía hắn.
Nhóm lính đánh thuê gấp không chờ nổi, đồng loạt vây quanh Tiêu Tẫn.
Nhận thấy Tiêu Tẫn gặp nguy hiểm, thủ hạ trộn lẫn vào trong đám phạm nhân lúc trước cũng đồng loạt chạy ra bảo vệ bên người hắn.
"Cố chủ nói, con của hắn cũng không thể buông tha, phái người đuổi theo."
"Vâng."
"Tiêu Tẫn, để ngươi sống đến bây giờ là chúng ta đã rất nhân từ rồi, chịu chết đi."
Lính đánh thuê đồng loạt rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cùng nhau lao về phía Tiêu Tẫn.
Mấy chục tên lính đánh thuê gần như bao vây chặt lấy ba người Tiêu Tẫn, khiến bọn họ không có một cơ hội nào để chạy thoát.
Tiêu Tẫn múa chủy thủ trong tay, nhanh chóng đánh trả, nhưng nhân số của đối phương thật sự quá nhiều, song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh trên người hắn đã xuất hiện thêm vết thương mới.
"Triệu Lăng, chúng ta tập trung giết ra một đường đột phá, sau đó ngươi lập tức mang theo Vương gia rời đi." Vương Túc trấn giữ ở phía trước nhìn nhóm lính đánh thuê cuồn cuộn không ngừng đánh tới, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ kiệt sức rồi chết!
"Được."
Bên kia, lính đánh thuê cũng nhanh chóng đuổi theo hướng nhóm Trình Minh rời đi.
Những người này trong người đều có công phu, sau khi vào nhập khẩu, bên trong chính là núi rừng hiểm trở, căn bản xe ngựa không hề dễ đi.
Rất nhanh, xe ngựa đã bị đuổi theo.
"Giao con trai của Tiêu Tẫn ra đây!"
Nhuyễn kiếm trong tay của lính đánh thuê chỉ vào giữa mày Trình Minh, tim của Trình Minh đã vọt tới cổ họng,"Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Lính đánh thuê hung dữ cười lạnh một tiếng, đẩy nhuyễn kiếm đâm về phía ngực của Trình Minh.
Giữa lúc hoảng loạn, Trình Minh ấn vào chốt mở trên vòng tay, chỉ nghe thấy bịch một tiếng vang lớn, tên lính đánh thuê đã bay ra ngoài.
Trình Minh chỉ cảm thấy xung quanh mình vù vù tiếng gió, bản thân mình giống như là một con gà con đang được ấp, được bảo vệ trong một cái vỏ trứng.
"Cái này, có chuyện gì thế?"
Thấy đồng đội của mình bay đi ra ngoài, lính đánh thuê cũng vô cùng kinh ngạc. Chờ cơn kinh ngạc qua đi lại càng có thêm nhiều phần xấu hổ buồn bực,"Tìm chết!"
Bọn họ đồng thời nâng kiếm đâm vào bên trong xe ngựa, Triệu ma ma sợ tới mức ôm chặt hai đứa nhỏ cùng với Bạch Sương.
Nhóm Điền Mộc ở phía sau phát hiện tình huống không ổn, cũng đồng loạt nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Hạ đại thúc nắm lấy dao phay nhảy xuống xe ngựa,"Các ngươi dẫn đám trẻ chạy mau!"
Điền Mộc cầm dao chẻ củi đi xuống xe theo Hạ đại thúc, nam đinh có hạn, tuy rằng biết mình không có khả năng trở thành đối thủ của bọn lính đánh thuê kia, nhưng dù có chết, bọn họ cũng muốn chết ở trước mặt phụ nữ!
Lính đánh thuê dùng một chân đá phá cửa xe, duỗi tay bắt lấy Bạch Sương ra ngoài xe.
"A!"
"Các ngươi làm cái gì đấy, buông tay, buông ta ra!" Bạch Sương ôm chặt lấy Nhị Bảo trong lòng ngực, lính đánh thuê dùng kiếm rạch một được kéo dài trên người nàng ấy, váy áo của nàng ấy ngay lập tức bị xẻ nhỏ.