Nếu Tôn đại nương biết lái xe thì hắn cũng sẽ nhường vị trí cho bà ta, dù sao Lý Vãn Nương còn chưa ở cữ xong, hắn thật sự không nỡ để nàng ấy đi bộ.
Nhưng Tôn đại nương chẳng biết cái gì, tất nhiên hắn không thể nhường vị trí này được.
"Ngươi chạy cái gì, ngươi đứng lại đó cho ta... á!"
"À hú!"
Tôn đại nương suýt chút nữa thì đụng vào người sói đầu đàn, bà ta sợ tới mức thét chói tai, lui về phía sau vài bước.
Sói đầu đàn đang buồn bực không chỗ xả hơi, nó dùng đôi mắt lạnh băng trừng bà ta, nhìn tới mức lông tơ của Tôn đại nương dựng thẳng lên.
Vương Lãng nằm ở trên xe vô lực nhắm hai mắt lại, hắn cũng không hy vọng mẫu thân của mình xảy ra chuyện, nhưng có một số việc bà ta làm có hơi chút quá đáng.
Nơi này nói là núi, nhưng lại không hề dốc, ngay cả xe ngựa cũng có thể chạy tương đối vững vàng.
Tô Oanh bò lên trên một thân cây, nhìn tình huống xung quanh, có thể thấy được bao phủ xung quanh toàn là lá cây, che chắn toàn bộ tầm mắt, nàng không nhìn thấy cái gì cả.
Đi xuống một đường còn có thể mơ hồ thấy được một ít xương cốt, xương cốt đều đã bị phong hoá, có thể nhận ra đã chết được một khoảng thời gian.
Màn đêm buông xuống, núi rừng cũng bị một tầng sương đen bao phủ, bốn phía đều tối sầm lại, tầm nhìn xung quanh cũng thấp dần.
Tô Oanh lấy ra mồi lửa châm lửa trên cây đuốc, lúc giơ cây đuốc lên, nàng lén cầm đèn chiếu sáng trong lòng bàn tay chiếu lên con đường phía trước, trong nháy mắt xung quanh trở nên sáng sủa hơn nhiều.
"Đây rốt cuộc là nơi nào, vì sao đi mãi không tới cuối vậy?"
Trương Thúy Nương đẩy đám cỏ dại phía trước, con đường này thật sự khiến người đi càng ngày càng hoảng hốt.
Ở nơi Tô Oanh vừa chiếu sáng, đột nhiên có một bóng dáng chợt lóe qua, bởi vì hành động của đối phương thật sự là quá nhanh, thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy rõ đó là thứ gì.
"À hú!"
Bầy sói đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ đề phòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Tô Oanh nắm chặt cây đuốc trong tay, nhìn chằm chằm phía trước đầy cảnh giác, rất nhanh sau đó nơi đối diện cánh rừng có tiếng động hỗn loạn truyền tới, trong giây lát, vài tên đàn ông liền xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Một người đàn ông trong đó còn có một con sóc đứng trên vai, thứ vừa rồi lướt qua lúc chiếu sáng hẳn là nó.
Tầm mắt của những tên đàn ông kia dừng lại ở trên người nhóm Tô Oanh, quét qua một vòng,"Mới vừa bị lưu đày tới đây sao?"
Tô Oanh nói: "Đúng vậy."
Những người đàn ông kia giơ dao chẻ củi trong tay lên rồi nói: "Muốn đi vào, một người giao một lượng bạc."
Tô Oanh nghĩ tới đủ loại gian nguy ở chốn Bắc Hoang, thật sự không nghĩ tới ở chỗ này lại còn có thể bị người ta thu phí qua đường.
"Như thế nào, ở chỗ này là chốn thần tiên bảo địa hay sao mà đi vào còn phải giao tiền?"
Tên đàn ông cười lạnh một tiếng,"Bớt nói nhảm, không có tiền thì đừng mong đi vào."
Tô Oanh chĩa đèn chiếu sáng trong tay về phía đội lính đánh thuê và bầy sói,"Đây đều là người của ta, ngươi xác định không cho chúng ta đi vào?"
Vừa rồi tối lửa tắt đèn, mấy tên này cũng không thấy rõ người ở phía sau, không nghĩ tới phía sau Tô Oanh còn có nhiều người như vậy.
Tên đàn ông đó không muốn thua khí thế,"Hừ, mặc dù hiện tại các ngươi không giao, chờ tới lúc đi vào bên trong, bạc của các ngươi cũng chạy không thoát, đi."
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, mấy người đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Vất vả lắm Tô Oanh mới nhìn thấy dân bản xứ, làm sao có thể cho bọn họ bỏ đi như vậy được.
"Đường đi của Tô Oanh ta cũng không phải dễ cản trở như vậy, không nói cho rõ ràng, ai cũng đừng hòng đi." Tô Oanh bước nhanh tiến lên ngăn cản đường đi của bọn họ.