Mấy tên đó liếc nhau, đột nhiên thừa dịp Tô Oanh chưa chuẩn bị liền ra tay với nàng.
Ngay vào lúc vũ khí của mấy người tên đó đánh tới, Tô Oanh né đầu, mặt không cảm xúc, tránh thoát mà không cần quá để tâm, chờ đến đám người kia lại ra tay một lần nữa, Tô Oanh bắt lấy tay hắn ta vặn ngược lên không trung, chỉ nghe được một tiếng hô đau đớn thảm thiết vang lên giữa chốn núi rừng trống trải, đôi tay của mấy tên kia đã biến thành một tư thế cổ quái, rũ xuống hai bên sườn.
Bọn họ hoảng sợ nhìn Tô Oanh, có làm thế nào cũng sẽ không ngờ một người phụ nữ nhìn có vẻ gầy yếu mà sao lại lợi hại đến vậy.
Tô Oanh lạnh lùng thả tay xuống,"Nói chuyện đàng hoàng thì đã không cần phải gặp chuyện chịu tội như thế này rồi, cứ nhất quyết bắt ta động thủ, ta rất chán ghét bạo lực."
Lời này rơi vào trong tai nhóm lính đánh thuê sao mà dối trá đến tận cùng!
Lấy tư thế này của Tô Oanh, người bị đánh không có hàng vạn thì cũng phải có mấy ngàn!
"Ngay sau cánh rừng này là chỗ nào?"
Mấy tên kia đau đớn kêu oai oái, làm sao dám không thành thật nữa.
"Khe núi có doanh Lão Hổ, phía trước là địa bàn của doanh Lão Hổ."
Tô Oanh nhướng mày,"Các ngươi cũng là người của doanh Lão Hổ?"
"Đúng, đúng, thủ lĩnh doanh trại của chúng ta nói, mỗi một phạm nhân mới tới muốn tiến vào doanh địa thì phải giao bạc, bằng không sẽ không cho vào."
"Vậy nếu người ta không giao bạc thì có thể tới nơi nào?"
"Có người vòng ra phía sau núi, nhưng đa số đều ở lại trong khu rừng này, làm cô hồn dã quỷ!"
Tô Oanh nghĩ tới đống hài cốt trên đường đi đến đây, lời người này nói hẳn là không phải giả.
"Đi phía trước dẫn đường, mang chúng ta tới doanh Lão Hổ."
Mấy tên đàn ông kia nghe thấy bọn họ còn muốn tới doanh Lão Hổ, trộm liếc nhau, thấy được thần sắc vui sướng khi người gặp họa trong mắt của đối phương.
"Được."
"Phu nhân, sợ rằng ở doanh Lão Hổ có mai phục." Vừa rồi Vương Túc đã thu hết ánh mắt của mấy gã đàn ông này vào mắt, cảm thấy trong đó khẳng định có điều gian trá.
"Ở trong rừng qua đêm cũng không phải là kế lâu dài." Quan trọng là phải nhanh chóng tìm được nơi để đặt chân, doanh Lão Hổ này vừa nghe đã biết là nơi có người cư trú lâu dài, chứng minh nơi đó thích hợp cho người ở, bằng không những người đó cũng sẽ không tìm tới đó để đặt chân, cho nên mặc kệ doanh Lão Hổ này là rừng ma hay là động yêu, nàng đều phải đặt chân vào.
Nơi rừng núi hoang vắng muốn tìm hiểu hoàn cảnh rồi tìm kiếm một chỗ thích hợp để an thân cũng không dễ dàng như vậy, đồ có sẵn vì sao nàng lại không nhặt?
Nơi gọi là doanh Lão Hổ xa xôi hơn so với tưởng tượng của bọn họ một ít, đi đường nửa canh giờ, bọn họ mới đến một khe núi.
Từ xa đã có thể thấy tiếng than cháy lách tách ngoài khe núi, còn có một đội nhân mã tuần tra ở bên ngoài cánh cổng thành làm bằng cọc gỗ.
Mấy người kia đưa bọn họ tới ngoài cổng lớn.
Lúc đèn chiếu sáng trong tay Tô Oanh chiếu lên phía trên, ba chữ Doanh Lão Hổ to lớn như mới tập viết đập vào trong mắt.
"Người nào?" Đội ngũ tuần tra đã phát hiện ra bọn họ, đi tới.
Mấy kẻ dẫn đường thấy đã có người tiến lại đây, vội chạy tới kêu cứu: "Đội trưởng cứu mạng với, bọn họ muốn đột nhập vào trong doanh địa, không muốn giao bạc."
Đội trưởng đội tuần tra vừa nhíu chặt cặp lông mày rậm rạp, bước tới dũng mãnh như gió,"Lòng lèo từ chỗ nào chạy tới vậy, doanh Lão Hổ là nơi các ngươi dám đột nhập vào sao? Bắt lại!"
Những người đó đồng loạt tiến lên vây quanh nhóm Tô Oanh.
"Chó con."
"À hú!"
Sói đầu đàn bị vòng cổ giật cho một cái, kích thích rống giận.
"Số một, đêm nay có cơm ăn hay không, phải nhìn vào biểu hiện của các ngươi."
Kẻ đứng đầu lính đánh thuê nhìn bầy sói lao ra ngoài cắn xe, vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.
"Đứng đầu, số một, gọi ngươi đó."