"Các ngươi chính là kẻ tự tiện xông vào doanh Lão Hổ?"
"Xem như là vậy." Tô Oanh nhướn mày.
Mắt Hổ Uy trầm xuống, xoay người một cái nhảy từ trên ngựa xuống, hắn ta đứng trước mặt Tô Oanh, lại có vẻ to gấp ba lần Tô Oanh.
"Nha đầu có can đảm không nhỏ, ha hả, hôm nay, bắt đầu từ ngươi."
Trên xe ngựa, Tiêu Tẫn nhìn thấy Hổ Uy, cặp mày đã nhíu lại thành một đường, người này bước chân vững vàng, khí thế mạnh mẽ, vừa thấy đã biết không cùng cấp bậc với mấy tên phế vật ngoài cổng, sợ là không dễ đối phó như vậy.
"Tô Oanh, phải cẩn thận!"
Tô Oanh cũng không thèm quay đầu lại, nói: "Yên tâm đi, cái đầu lớn cỡ nào ta cũng hái được hết."
Hổ Uy chưa từng ngờ rằng nàng có khẩu khí lớn như vậy, sau khi nặng nề cười ha ha một tiếng, vẻ mặt hắn ta biến đổi, duỗi tay chộp về phía Tô Oanh.
Tô Oanh hạ eo né tránh tay hắn ta,"Nếu ngươi đã gấp không chờ nổi muốn ăn đánh, ta đây cũng sẽ không khách sáo."
"Khẩu khí lớn ghê!" Tuy rằng Hổ Uy vô cùng cao lớn, nhưng động tác của hắn ta cực kỳ linh hoạt, Tô Oanh mới vừa tránh được chiêu thức của hắn ta, hắn ta liền lập tức biến ảo động tác, vuốt hổ lần nữa cào về hướng bụng của nàng.
Tô Oanh xoay tròn 360 độ, né tránh sát chiêu liên hoàn của hắn ta từng cái một.
Đối mặt với thế công mạnh mẽ của Hổ Uy, mặt mày Tô Oanh dần dần trở nên nặng nề.
Tên đàn ông thô lớn này có thân thủ linh hoạt, thật sự là một đối thủ mạnh mẽ.
Tô Oanh chỉ vừa mới thất thần một chút đã bị Hổ Uy tóm được cổ áo cùng với đai lưng, trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ thân thể Tô Oanh bị hắn ta giơ lên cao.
"Nương!"
"Tô Oanh!"
Hai người Vương Túc thấy thế muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị thủ vệ của đối phương ngăn lại.
Tiêu Tẫn lấy ra chủy thủ Tô Huỳnh cho hắn, đột nhiên ném về phía ngực Hổ Uy.
Mà lúc này, Tô Oanh lại đột nhiên cong người lại rồi nhanh chóng banh thẳng thân thể, chân đá thẳng vào dưới nách Hổ Uy.
Hổ Uy ăn đau, buông ra tay.
Tô Oanh chuyển người, thoát vây khỏi tay hắn ta, xoay một cái đã bắt được chủy thủ Tiêu Tẫn phóng tới, kề thẳng vào động mạch chủ trên cổ Hổ Uy.
Động tác của Hổ Uy khựng lại, chậm rãi đứng thẳng người.
"Kêu người của ngươi dừng tay."
Mắt của Hổ Uy nhíu lại, vẫy vẫy tay về phía người của mình.
Chủy thủ trong tay Tô Oanh nhấn về phía trước thêm một chút,"Đừng lộn xộn, đao của ta sắc bén lắm."
"Thả thủ lĩnh của chúng ta ra, bằng không các ngươi cũng đừng hòng sống sót đi ra khỏi nơi này."
"Nếu ta đã tới, tạm thời không có ý định ra ngoài, ta thắng thủ lĩnh các ngươi, cũng có khả năng thắng các ngươi."
"Ngươi muốn cái gì?" Hổ Uy mở miệng.
"Một chỗ đặt chân mà thôi."
"Ha ha ha ha! Được, ta cho các ngươi ở lại, hiện tại, ngươi có thể thu hồi dao nhỏ của ngươi rồi."
Tô Oanh cũng không cử động,"Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng ngươi?"
Hổ Uy cười lớn một tiếng,"Người ở Bắc Hoang này đều biết, từ trước đến nay Hổ Uy ta nói một không hai, ta nói cho ngươi ở lại thì sẽ không nuốt lời."
Tô Oanh nghe vậy mới thu hồi chủy thủ.
Hổ Uy xoay người, mắt lạnh nhìn kỹ Tô Oanh,"Nương tử này, ngươi là một kẻ lợi hại."
"Ta là Tô Oanh."
"Được, Tô Oanh, doanh Lão Hổ của ta cho ngươi ở lại, nhưng ngươi muốn đặt chân ở đâu, thật sự có thể an ổn ở lại đây hay không, vậy phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi."
"Không cần ngươi nhọc lòng."
"Được."
Hổ Uy liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn ngồi trên xe rồi mới xoay người lên ngựa, mang theo người của mình nghênh ngang rời đi.
Trong giây lát, trên con đường trống trải cũng chỉ còn lại nhóm người Tô Oanh.
"Đây là... Để cho chúng ta ở lại sao?"
Bạch Sương và những người khác bước từ trên xe ngựa xuống, thủ lĩnh của doanh Lão Hổ đi rồi, có nghĩa là bọn họ có thể ở lại.