"Sắc trời đã tối, trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân một đêm, chuyện khác chờ hừng đông ngày mai rồi nói sau."
"Vâng."
Cả một đường, Tô Oanh phát hiện mọi nơi bên trong doanh Lão Hổ này đều có phòng ở, trình tự không đồng đều.
Đêm đã khuya, bọn họ nhiều người, Tô Oanh tìm một mảnh đất trống khá lớn để tạm thời đặt chân.
Hôm nay trải qua chiến đấu kịch liệt, ngay cả một miếng cơm mọi người cũng chưa được ăn, hiện giờ đã tới nơi, tình huống không bất ổn như trong tưởng tượng, mọi người cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn Vương Túc đi chung quanh nhặt một ít củi đốt lửa về, Hạ Thủ Nghĩa dùng bột mì và trứng gà để làm cơm chiều.
Còn lại những tên lính đánh thuê kia, Tô Oanh dùng lương khô lúc trước tích cóp được tống cổ đuổi đi, nàng giữ lại những người này có tác dụng, cũng sẽ không để cho bọn họ đói chết.
Bôn ba một ngày, mọi người đều rất mệt, sau khi ăn no thì tìm chỗ để ngủ.
Tô Oanh đi ngủ, hôn lên mặt Đại Bảo, Nhị Bảo mấy cái, giữa mày tràn đầy vẻ dịu dàng, nào đâu còn tồn tại lệ khí như lúc đánh nhau nữa.
"Hôm nay có bị thương không." Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh nói.
Tô Oanh lắc đầu,"Không có, mà có cũng chỉ là chút thương ngoài da, không đáng ngại."
Tiêu Tẫn duỗi tay,"Ta nhìn xem."
Tô Oanh lại bắt lấy tay hắn,"Có cái gì đẹp mà nhìn, ngươi uống thuốc trước cho ta, lát nữa ta sẽ xử lý lại miệng vết thương trên người ngươi."
Tiêu Tẫn nhìn bàn tay bị nàng nắm lấy, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc.
Cũng không biết có phải là vì quá mệt mỏi hay không, sau khi uống thuốc xong Tiêu Tẫn cảm thấy có một cơn buồn ngủ đánh úp lại, buồn ngủ tới mức hai mắt hắn như chùng cả da.
Trong nháy mắt, hắn đã ngã vào người Tô Oanh rồi ngủ mất.
Tô Oanh nhìn Vương Túc và Triệu Lăng gác đêm bên ngoài,"Canh giữ cẩn thận, ta nghỉ ngơi một lát."
"Vâng thưa phu nhân."
Tô Oanh đóng cửa xe ngựa lại, ngay sau đó ấn vào cơ quan không gian, đưa Tiêu Tẫn đã ngủ say vào bên trong không gian. Tô Oanh cởi y phục bị vũ khí cắt qua ở trên người Tiêu Tẫn, rửa sạch miệng vết thương ban ngày nàng băng bó đơn giản một lần nữa, tuy miệng vết thương này đã cầm máu, nhưng bởi vì vết rách ra khá lớn, không khâu lại rất khó khôi phục.
Một ít miệng vết thương nhỏ Tô Oanh lại dùng miếng dán khâu lại, lớn hơn một chút nàng sẽ lấy kim chỉ ra khâu lại cẩn thận.
Sau khi xử lý xong vết của thương Tiêu Tẫn, Tô Oanh mới cởi y phục trên người ra, đứng ở góc chết 360 độ trước gương kiểm tra thân thể của mình.
Tuy nàng có thể đánh, nhưng cũng không phải là tường đồng vách sắt, bị thương cũng là không thể tránh được, nhưng cũng may miệng vết thương đều không ở yếu hại, chỉ cần làm xử lý đơn giản là được rồi.
Sau khi xử lý xong vết thương trên người, Tô Oanh đã dẫn theo Tiêu Tẫn ra không gian, lúc sau nằm ở bên người hai đứa nhỏ nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh tỉnh táo lại ở trong động tĩnh ngoài xe.
Nàng mở mắt ra dã đối diện với đôi mắt sâu đen của Tiêu Tẫn kia.
Giữa mày nàng giật giật: "Nhìn ta như vậy làm cái gì?"
Đôi mắt đen như thạch đá của Tiêu Tẫn hơi trầm xuống, hắn tuyệt đối không để Tô Oanh biết được, hắn lại thấy được nàng trần truồng ở trong mộng.
Cũng không biết vì sao, tuy kia là ở trong mộng, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng chân thật.