Lão phụ nhìn bóng dáng Tô Oanh chạy xa, trên mặt mới lộ ra một nụ cười cổ quái.
Tô Oanh dựa theo phương hướng lão phụ chỉ dẫn chạy về phía trước, lại chạy mười lăm phút, rốt cuộc nàng thấy được đất trống theo như lời lão phụ.
Mảnh đấy này không dựa lưng vào núi, nhưng lại cách chân núi một khoảng nhất định, địa thế vô cùng bằng phẳng, tầm nhìn cũng rất trống trải.
Ở hai bên đất trống đều phân biệt xây phòng ở, nhưng chỉ có mảnh đất trống này là để trống.
Kỳ lạ, theo lý thuyết đất trống trước mắt càng thích hợp xây phòng hơn xung quanh, nhưng không có người lại đây chiếm.
Tô Oanh kẹp bụng, đi tới một tòa nhà gỗ ba tầng bên cạnh đất trống.
Nhà gỗ không nhỏ, xuyên qua tường vây rào tre nhìn vào lại nhìn không tới đầu.
Tô Oanh xoay người xuống ngựa đi đến trước nhà gỗ, mơ hồ có thể thấy có bóng người đong đưa trong sân: "Có người không?"
"Ai vậy?"
Không bao lâu, cổng nhà gỗ bị người từ bên trong mở ra, một nữ tử mặc váy áo màu đỏ thắm, bôi môi đỏ, hình dáng kiều mị đi ra.
Nàng ta mở cửa, một đôi mắt mị hoặc quét một vòng ở trên người Tô Oanh cực nhanh sau đó cười duyên nói: "Tiếu nương tử tới từ nơi nào, thật sự là khiến người nhìn mắt thèm."
"Tìm cô nương hỏi chút chuyện."
Nữ nhân khẽ cười một tiếng: "Tiểu nương tử là muốn hỏi mảnh đất trống bên cạnh kia có thể cho ngươi đặt chân hay không?"
"Đúng vậy."
"Đất trống kia là không có người chiếm, nếu tiểu nương tử muốn dùng cứ việc dùng là được, ta ở bên cạnh ngươi, có yêu cầu gì cứ việc đến nơi này tìm ta, ta tên là Mị Nương."
Tô Oanh nhắc mày, đây vẫn là người đầu tiên chủ động nói có thể hỗ trợ nàng từ sau khi nàng đến đây.
"Cảm ơn."
Tô Oanh nói xong, xoay người lên ngựa, tính chọn chỗ này làm điểm dừng chân.
Mị Nương nhìn bóng dáng Tô Oanh rời đi xoay người đi vào, ai ngờ mới vừa đi vào đã có một nữ tử sinh ra cao lớn thô kệch nâng mặt lên nói: "Lại có mới tới?"
Mị Nương cười duyên một tiếng: "Đúng vậy, một tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt kia mềm mại, thật sự là chờ mong tiểu nương tử nhanh tới, hì hì."
Tô Oanh giá mã về tới địa phương tối hôm qua đặt chân.
"Nương đã trở lại."
Nhị Bảo từ trên mặt đất bò lên, chạy về phía Tô Oanh.
Tô Oanh kéo chặt dây cương xoay người xuống ngựa.
"Nương."
Tô Oanh ngồi xổm xuống, ôm Nhị Bảo lên: "Ăn cơm sáng chưa?"
Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Ăn rồi, buổi sáng hôm nay ăn bánh trứng Hạ gia gia làm."
"Nương còn chưa ăn đâu, đi, lấy cho nương cái bánh trứng lại đây."
"Vâng."
Nhị Bảo uốn cơ thể nhỏ bé từ trên người nàng xuống, chạy đi lấy bánh trứng.
Thấy Tô Oanh trở về, Triệu ma ma bọn họ đều vây quanh đến.
"Phu nhân, thế nào, tìm được nơi có thể đặt chân không?"
"Tìm được rồi, một đất trống rất lớn, trong chốc lát chúng ta sẽ đi qua."
"Vâng, vâng."
Sau khi Tô Oanh ăn xong, đã mang theo mọi người thu thập đồ vật đi về phía đất trống.
Bởi vì bọn họ nhiều người, còn dẫn theo bầy sói, trên đường dẫn tới không ít đám người vây xem.
"Phu nhân, ngươi nói người ở nơi này, đều là bị lưu đày đến đây sao?"
Tô Oanh suy nghĩ gật đầu nói: "Đúng không." Bằng không người bình thường cho dù là ở quốc gia chính mình ăn xin đều tốt hơn đến mảnh đất này ba năm đi?
Sau khi đến đất trống, mọi người đánh giá vị trí đất trống, đều cảm thấy vô cùng thích hợp.
Tìm được chỗ đặt chân, như vậy tiếp theo phải có một phòng ở che mưa chắn gió.
Bọn họ người nhiều, phòng ở cần phải có không ít.
Một đường đi tới, Tô Oanh phát hiện nhiều phòng ở nơi này lấy nhà gỗ là chủ, gần như không có gạch xanh nhà ngói, còn có chính là nhà đất.
Phòng gạch vững chắc, nhưng bọn họ không có nguyên liệu, cũng chỉ có thể tìm bó củi xây phòng ở.
Tô Oanh nhìn về phía núi lớn cách đó không xa, cây cối bên kia xanh um tươi tốt, hẳn là có thể xuống tay từ nơi đó.