Tô Oanh nói với Tiêu Tẫn: "Lát nữa ta dẫn theo bọn họ lên trên núi đi đốn củi dùng để xây phòng ốc, chuyện còn lại ngươi xem mà sắp xếp."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Được, ngươi cẩn thận."
Tô Oanh lên tiếng, xoay người lên ngựa, dẫn theo những lính đánh thuê đó mênh mông cuồn cuộn đi lên trên núi phía sau.
Tô Oanh mới vừa đi, Vương Túc đã đi tới: "Chủ tử, Sở Vân tỉnh."
Sau khi Sở Vân được cứu trở về bởi vì bị thương quá nặng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Tô Oanh chỉ nói thân thể hắn hao tổn quá lớn, cần thời gian nhất định tự mình chữa trị, Tiêu Tẫn nghe vậy, đã đưa Sở Vân vào trong xe ngựa.
"Sở Vân."
Nghe thấy giọng của Tiêu Tẫn, Sở Vân xoay tròn mắt nhìn lại hắn, đôi mắt cũng dần tập trung.
Khi nhìn thấy của bộ dáng Tiêu Tẫn, hắn lập tức đỏ vành mắt: "Vương gia..."
"Đừng lộn xộn, trên người của ngươi còn có vết thương."
Sở Vân ở dưới nâng ngồi dậy của Vương Túc, lúc này hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Lúc còn sống còn có thể nhìn thấy Vương gia, thật sự là quá tốt."
Tiêu Tẫn nhìn ánh mắt rõ ràng của hắn, trong lòng cũng cảm khái: "Đúng, sau này chúng ta cũng sẽ sống sót thật tốt."
"Sao vương gia tìm được ta?"
"Là Giang Dương tìm ngươi trở về, việc này nói ra thì rất dài." Nhưng Tiêu Tẫn vẫn nói ngắn gọn tình huống một đường đi này với Sở Vân.
Sở Vân nghe được nhíu chặt mày: "Vương gia là nói, Tô Oanh đổi tính?"
Tiêu Tẫn gật đầu: "Đúng, thành một người khác, ngày sau ngươi ở chung sẽ biết được."
Sở Vân lại không tin, hắn quá hiểu biết Tô Oanh nữ nhân này, cái gọi là đổi tính cũng chỉ là dối trá ngụy trang mà thôi.
Nhưng Tiêu Tẫn tin tưởng, hắn cũng không nói cái gì nữa, thời gian có thể chứng minh tất cả.
"Ngươi bị thương còn chưa khỏe lại, trước nghỉ ngơi ở trên xe thật tốt."
Sở Vân gật đầu, cũng muốn mình nhanh khỏi bệnh để có thể hỗ trợ cho Tiêu Tẫn.
Sau khi Tiêu Tẫn xuống xe ngựa, đã gọi Điền Mộc tới.
"Lão gia có cái gì phân phó?"
"Ngươi biết xây phòng ở."
Điền Mộc gật đầu: "Biết lão gia, nhiều thế hệ của gia tộc tiểu nhân đều là người lấy xây phòng mà sống, tuy cũng có đọc qua một ít gia cụ chế tác, nhưng vẫn là lấy xây phòng làm chủ."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Chúng ta nhiều người như vậy, cần an trí phòng ở như thế nào, hiện tại trong lòng ngươi nên có một kế hoạch."
Tô Oanh cứu một nhà ba người chính mình, tự nhiên Điền Mộc nguyện ý dốc lực vì bọn họ, huống chi xây phòng ở bọn họ cũng có thể có một nơi an cư lạc nghiệp.
"Lão gia muốn kiểu gì?"
"Cần phải có một tòa chính, phòng ốc các ngươi có thể khuếch tán diện tích đất trống, không cần tất cả mọi người tập trung ở một tòa nhà."
Điền Mộc tỏ vẻ đã hiểu.
Tiêu Tẫn lấy ra giấy và bút mực từ túi y phục, đây là Tô Oanh mua, nàng nói chờ sau khi đến địa phương an ổn, lấy ra cho hài tử dùng viết chữ.
"Trước ngươi vẽ dự tính ra, lúc sau thương nghị lại nói tường tận."
"Vâng."
Tiêu Tẫn lại gọi hai người Triệu Năng và Vương Túc tới, để cho bọn họ đi xung quanh xem, cố gắng nắm giữ tin tức của Lão Hổ Doanh.
Tiêu Tẫn phân phó từng chuyện một ở bên này xuống.
Tô Oanh bên kia đi gần hơn một canh giờ mới đến chân núi.
Núi này nhìn thì gần, đi lên mới biết được có bao xa.
Tô Oanh phát hiện ở chân núi cũng có nhà ở linh tinh, nhưng vẫn là kém hơn trong doanh địa rất nhiều.
"Lát nữa ta đi chặt cây, các ngươi phụ trách chuyển củi gỗ trở lại nơi chúng ta đặt chân."
Nhóm lính đánh thuê như thế nào cũng đều sẽ không nghĩ đến, mình sẽ có một ngày trở thành cu li cho người ta.
Nhưng không làm không được, bọn họ vẫn không muốn chết.
Tô Oanh đi ở đằng trước, lấy ra cưa điện từ trong không gian, sau khi lựa chọn cây cối tốt nhanh chóng chặt cây.
Những lính đánh thuê đó cũng không biết trong tay Tô Oanh cầm chính là Thần Khí chơi vui gì, chỉ nghe thấy tiếng ong ong.