Không bao lâu, đã nghe được Tô Oanh hô to ở phía trước, để cho bọn họ tránh ra, sau đó đã thấy một cây đại thụ đổ xuống.
"Ầm ầm" vang lớn, chấn động đến dưới chân hắn đều rung rung.
"Đây có rìu, các ngươi chia cây thành hai, càng dễ vận chuyển xuống dưới chân núi."
Lính đánh thuê chỉ có thể thành thật nhận rìu bắt đầu làm.
trước Ở trời tối, Tô Oanh đã chém xong đại thụ, nàng lo lắng lấy nhiều không thể quay về, nên tạm thời thu tay.
Nàng lại lấy ra dây thừng từ trong không gian giao cho lính đánh thuê bọn họ, để cho bọn họ buộc chặt ở trên thân cây.
"Động tác nhanh lên, dong dài trời đều sắp đen rồi, buổi tối có còn muốn ăn cơm không?"
Tô Oanh cầm dây trói cột vào trên đầu gỗ, lúc sau quấn quanh dây thừng ở bên hông và trên vai, kéo đầu gỗ đi xuống dưới chân núi.
Nhóm lính đánh thuê nhìn bộ dáng nàng kéo đầu gỗ vài trăm thậm chí hơn một ngàn cân bước đi như bay, đều khiếp sợ há to miệng.
"Thủ lĩnh, đây rốt cuộc là thứ quái gì vậy!"
Trong lòng lính đánh thuê vô cùng hối hận, nếu biết lần này làm nhiệm vụ là phải đối nghịch với Tô Oanh mà nói, đánh chết bọn họ cũng sẽ không tới!
"Nàng chính là quỷ quái, nhanh, động tác đều nhanh lên." Bằng không đêm nay cũng không có cơm ăn!
Tô Oanh kéo bó củi to như vậy, một đường đi xuống như là một du long, tiếng ầm ầm ầm làm người trong doanh địa còn tưởng rằng là rồng đất vươn mình.
Tô Oanh không biết, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người của Hổ Uy nhìn ở trong mắt.
"Thủ lĩnh, rốt cuộc những người này có địa vị gì, đặc biệt là nữ nhân kia..." Tiểu đệ tới báo tin nhớ đến một màn Tô Oanh kéo bó củi thô chạy còn nhanh hơn con thỏ kia, đã cảm thấy mình đang nằm mơ.
Hổ Uy cầm chân dê trên bàn lên cắn một miếng, sau khi nuốt thịt vào, mới ồm ồm nói: "Lão Hổ Doanh chỗ ta này, có mấy người là người bình thường? Nữ nhân kia là nhân vật lợi hại, ta ngược lại muốn nhìn nàng có thể làm ra tên tuổi gì, âm thầm theo dõi là được."
"Vâng."
Khi Tô Oanh kéo bó củi trở lại trên đất trống, trời đã đen xì.
Tuy đã vô số lần chứng kiến sự lợi hại của Tô Oanh, nhưng Triệu ma ma bọn họ thấy Tô Oanh mặt không đổi sắc kéo bó củi lớn như vậy trở về, vẫn khiếp sợ nói không ra lời.
"Phu nhân, đây, đây là..."
"Đây là dùng để xây phòng, còn có không ít đều ở phía sau, vô dụng giúp bê đồ kia, cũng không biết khi nào mới trở về." Tô Oanh cởi bỏ dây thừng trên người.
Đang chuẩn bị đi gọi Hạ đại thúc nấu cơm, đã thấy Mị Nương cầm theo một cái hộp đồ ăn cơ thể quyến rũ đi tới.
"Tiểu nương tử."
Tô Oanh quay đầu lại, nhìn Mị Nương mặc đồ đỏ trong bóng đêm, vẫn cảm thấy trên người nàng ta lộ ra một hơi thở không giống như là con người.
Tô Oanh nhìn lướt qua hộp đồ ăn trong tay nàng ta nâng mặt nói: "Có việc?"
Mị Nương cười duyên một tiếng, xoắn vòng eo rắn nước tới trước mặt Tô Oanh: "A - tiểu nương tử đã tính đặt chân ở chỗ này?"
"Đúng vậy, vị trí nơi này không tồi."
"Vậy thật đúng là tốt quá, sau này ta và tiểu nương tử chính là đồng hương, đây là một ít điểm tâm khai vị, hy vọng tiểu nương tử thích."
Tô Oanh nhìn hộp đồ ăn duỗi tay tiếp nhận: "Cảm ơn."
"Không cần, sau này lúc chúng ta giúp đỡ lẫn nhau còn nhiều lắm, tiểu nương tử bận, ta không quấy rầy nữa."
"Được."
Mị Nương xoay người rời đi.
Tô Oanh mở hộp đồ ăn ra, bên trong là hai đĩa điểm tâm tạo hình hoa mai màu đỏ sậm, ngửi có một hương vị ngọt lịm.
Tô Oanh lấy điểm tâm trong hộp đồ ăn ra ném tới trước mặt Lang Vương,"Tới cẩu tử, thưởng cho ngươi." Đồ vật không rõ, nàng sẽ không ăn.
Lang Vương kiêu căng nâng đầu, chờ sau khi Tô Oanh đi xa, nó mới cúi đầu ở ngửi ngửi tren điểm tâm, mắt sói sáng ngời, ngửi thấy được một hơi thở tanh ngọt, trong nháy mắt những điểm tâm đó đã bị nó ăn vào trong bụng.
"Phu nhân."