Tô Oanh quay đầu lại đã thấy Điền Mộc đi về phía nàng.
"Sao vậy?"
Trong tay Điền Mộc cầm một bản giấy vẽ nói: "Lúc phu nhân lên núi đốn củi, lão gia để tiểu nhân suy nghĩ tạo bản đồ cấu tạo phòng, tiểu nhân đã vẽ xong, phu nhân nhìn xem được chưa."
Tô Oanh lấy giấy vẽ nhìn, phòng ở trên giấy vẽ cũng không tinh mỹ, nhưng lại rất thực dụng.
"Bên ngoài này tốt nhất thêm một lan can phòng vệ, có thể bảo đảm an toàn của người trong viện ở trên trình độ lớn nhất."
"Vâng."
"Chúng ta chỉ có bó củi, phòng ở này ngươi có thể không cần một cây đinh thép là có thể xây sao?"
Nói đến lĩnh vực chuyên nghiệp của mình, Điền Mộc tự tin gật đầu: "Có thể, hơn nữa tiểu nhân bảo đảm xây phòng ở này đều vững chắc hơn gạch xanh."
"Vậy được, ngươi cầm bản vẽ đi cho Tiêu Tẫn xem qua, hắn cảm thấy không thành vấn đề thì ngươi có thể khởi công, cần cái gì nói với ta, ta có thể làm ra đều tận lực thỏa mãn ngươi."
"Cảm ơn phu nhân tin tưởng."
"Nương, về sau chúng ta phải ở nơi này sao?"
Tô Oanh xoa đầu Đại Bảo cười nói: "Đúng vậy, chờ sau khi Điền Mộc thúc thúc xây phòng ở xong, chúng ta sẽ không bao giờ ở màn trời chiếu đất nữa."
"Linh Nhi chỉ cần ở chung với nương, nương đi nơi nào Linh Nhi sẽ đi nơi đó."
"Con cũng muốn ở bên nương."
Hai tiểu gia hỏa trực tiếp nhào vào trong lòng Tô Oanh, ôm chặt nàng.
Nhìn hai tiểu gia hỏa ỷ lại chính mình như vậy, trong lòng Tô Oanh dịu dàng nói không nên lời.
"Phu nhân đã trở lại, trước lại đây ăn một chút gì đi, ban đêm ta hấp một ít bánh bao ngũ cốc, còn hấp một ít trứng gà cho phu nhân các ngươi."
Tuy hiện tại mỗi ngày Tô Oanh đều sẽ lấy nguyên liệu ra nấu ăn, nhưng Hạ Thủ Nghĩa cũng không dám quá mức phô trương, ở lúc còn chưa hoàn toàn biết rõ ràng tình huống bên này, đồ ăn có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Bên kia, Vương Túc và Triệu Năng bị Tiêu Tẫn phái đến trong doanh địa xem xét cũng đã trở lại.
Sau khi trở về, hai người báo tình huống với Tiêu Tẫn trước: "Vương gia, chúng ta đại khái đi dạo một vòng ở xung quanh, phát hiện phòng ở bên này nhìn không khác chúng ta đi ở trên đường nhìn thấy, một mảnh diện tích này cũng không nhỏ, tính toán đâu ra đấy có thể so với một hương trấn nhỏ."
"Đúng vậy, địa phương thật đúng là không nhỏ, trên đường cũng có cửa hàng buôn bán thức ăn dầu muối một loại, nhưng giá cả cực kỳ cao, một cân gạo nơi này phải bán được một trăm đồng."
"Một trăm đồng một cân gạo?" Vậy chính là gấp hai mươi lần giá gạo bình thường.
"Những gạo lức này rẻ chút, nhưng cũng phải hơn mười đồng một cân, giá cả cửa hàng khác cũng rất đắt, hơn nữa bọn họ đều vô cùng cảnh giác, thấy hai người lạ mắt chúng ta, không ngừng nói lời khách sáo, thêm một câu hữu dụng đều sẽ không nói."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Chúng ta vừa tới, trước tiên cắm rễ ở nơi này, chuyện nơi này chậm rãi tìm hiểu cũng không muộn."
"Vâng."
Ban đêm sau khi ăn xong, Tô Oanh tập trung mọi người đến mở họp, bao gồm bị thương còn không thể động.
"Ta nói với các ngươi một câu tình huống hiện tại của chúng ta." Tô Oanh tầm mắt quét một vòng ở trên mặt mọi người nói.
"Phu nhân muốn nói gì, cứ việc nói là được."
Tô Oanh gật đầu nói: "Ta tạm thời để đất trống này làm điểm dừng chân một thời gian, ta chỉ hỏi các ngươi một lần, nguyện ý ở lại đi theo ta thì tiếp tục ở lại, nhưng nếu lựa chọn ở lại, đó chính là phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy, nếu có người cảm thấy không vui, sáng mai có thể rời đi."
"Ta nguyện ý, ta nguyện ý ở lại đi theo phu nhân và lão gia." Điền Mộc là người đầu tiên mở miệng.
Trương Thúy Nương bọn họ cũng rối rít lên tiếng.
Tôn đại nương cắn răng không hé răng.
Cuối cùng Tô Oanh thẻ tầm mắt xuống trên người một nhà bọn họ: "Các ngươi thì sao?"