Nàng ta dẫn theo Tô Oanh xuống lầu tới hậu viện, tiền viện này đến hậu viện còn có một cánh cửa.
Sau khi mở cửa ra, nữ nhân mang theo nàng đi vào.
Mới vừa đi vào, Tô Oanh đã ngửi thấy một hơi thở tanh hôi.
Nàng đảo mắt, đã thấy Bạch Sương bị buộc chặt tứ chi, váy áo toàn thân đều bị lột sạch treo ở trên xà nhà.
Đôi mắt của Tô Oanh đồng tử co rút, tùy ý nữ nhân kia đặt chính mình vào một cái lu nước.
Ngay ở lúc nàng ta chuẩn bị lấy máu Tô Oanh, Tô Oanh chậm rãi ngồi dậy bắt được đao trong tay nữ nhân.
Thấy động tác của Tô Oanh, đáy mắt nữ nhân hiện lên một tia kinh ngạc không nghĩ tới nàng lại còn có thể động, nhưng rất nhanh nàng đã nắm lấy tóc của Tô Oanh.
Tô Oanh nghiêng đầu, tránh tay của nữ nhân đi, cơ thể mạnh mẽ nhảy tới phía sau lưng nàng ta dùng khuỷu tay đè lấy cổ nữ nhân.
Nữ nhân béo bị bóp đến hít thở không thông, liều mạng giãy giụa, đánh đến đồ vật trong phòng chấn động ầm ầm.
Mị Nương đi đến ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, ánh mắt biến đổi, đẩy cửa đi vào.
Mị Nương đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy nữ nhân ngã xuống đất không dậy nổi, mà trong phòng căn bản là không có bóng dáng của Tô Oanh.
Mị Nương chậm rãi đi vào phòng, cảnh giác kiểm tra bốn phía nhà ở, ngay ở nàng ta đi đến dưới xà nhà treo Bạch Sương kia, Tô Oanh nhanh chóng từ xà nhà nhảy xuống, kim gây tê trong tay đâm vào thân thể của Mị Nương.
Đôi mắt của Mị Nương nhanh chóng phóng to, ở một khắc ngã xuống kia, khiếp sợ liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái.
Tô Oanh chợt xoay người cắt đứt dây thừng trên tay Bạch Sương, thả nàng từ trên xà nhà xuống.
Ngón tay lạnh lẽo của Tô Oanh sờ trên mạch của Bạch Sương, ở lúc xác định mạch đập của nàng ấy nhảy lên thì nàng nặng nề thở ra một hơi.
"Bạch Sương, Bạch Sương ngươi tỉnh lại Bạch Sương."
Tô Oanh kêu vài tiếng, nhưng Bạch Sương đã không có động tĩnh, nàng chỉ có thể mang theo nàng vào phòng y tế không gian từ trên giá cầm thuốc tiêm vào cho nàng ấy.
"Bạch Sương, Bạch Sương?"
Lông mi Bạch Sương run rẩy, ngay ở lúc nàng ấy muốn mở to mắt, Tô Oanh đã mang nàng ấy ra không gian.
Bạch Sương yếu ớt mở mắt ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Oanh kia hu một tiếng khóc ra: "Phu nhân, phu nhân cứu mạng phu nhân."
Tô Oanh ôm chặt lấy nàng ấy lấy ra váy áo lúc trước để ở trong không gian mặc vào cho nàng ấy: "Đừng sợ, phu nhân đã tới."
Thân thể của Bạch Sương run rẩy, nhìn về phía chung quanh, sợ tới mức lên tiếng thét chói tai.
"Nhắm mắt lại đừng nhìn, trong chốc lát ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài." Tô Oanh kéo xuống một mảnh vải từ trên người che đôi mắt của Bạch Sương, sau đó dẫn nàng ấy đứng dậy, lại phát hiện không thấy Mị Nương vừa rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Tô Oanh cứng đờ, lượng thuốc mê nàng dùng cho Mị Nương không nói là nhiều, để nàng ta ngủ đến buổi sáng ngày mai đều không thành vấn đề, trừ phi nàng ta có bản lĩnh nghịch thiên, bằng không không có khả năng tỉnh lại rời đi nhanh như vậy.
Nàng ta biến mất, chỉ nói rõ một vấn đề, nhà gỗ này còn có người khác.
Vì bảo đảm, hiện tại nàng đưa Bạch Sương ra ngoài phòng, sân nhà gỗ trống rỗng, căn bản nhìn không thấy người.
Tô Oanh dẫn theo Bạch Sương tới sân trước nhà gỗ một chân đá văng cửa ra đi ra ngoài.
Các nàng mới vừa rời đi đã có một bóng đen xuất hiện ở trong viện u tối, nhìn bóng dáng các nàng thật lâu không dời tầm mắt đi.
Sau khi hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, dưới chân Bạch Sương mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên đất.
Tô Oanh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng ấy.
"Đừng sợ, chúng ta lập tức đi trở về."
"Phu nhân, tiểu công tử, tiểu tiểu thư bọn họ đâu, tìm được bọn họ chưa?"
Tô Oanh nhíu mày nói: "Bọn họ vẫn luôn đều ở bên cạnh Triệu ma ma, cũng không rời khỏi đất trống, sao ngươi hỏi như vậy?"