Bạch Sương kinh ngạc nói: "Bọn họ không bị đi lạc sao? Vậy vì sao Tôn đại nương nói không thấy bọn họ?"
Bước chân Tô Oanh hơi ngừng lại: "Ngươi nói cái gì, bà ta nói cho ngươi bọn nhỏ đi lạc?"
Vành mắt Bạch Sương đỏ ửng gật đầu: "Vâng, lúc ấy nô tỳ ở bên cạnh đất trống nhặt củi, sau đó bà ta đột nhiên chạy tới nói không thấy tiểu công tử bọn họ, nói bọn họ đi về phía nhà gỗ bên kia đi, nô tỳ lo lắng tiểu công tử bọn họ nên chạy đến nhà gỗ đi dò hỏi, ai biết mới vừa đi vào cửa kia đã đóng lại, kia, mặt người nơi đó giống như là quái vật..."
Bạch Sương nói đến phía sau, đã sợ hãi cuộn tròn lại, như là đã chịu kích thích cực lớn toàn thân trên dưới đều đang run rẩy.
Tô Oanh thấy nàng ấy như vậy trong lòng không dễ chịu, nàng ngồi xổm xuống ôm nàng ấy trấn an nói: "Đừng sợ đừng sợ, ta ở đây, là ta sơ sót."
Bạch Sương khóc lóc lắc đầu: "Việc này sao có thể trách phu nhân, là nô tỳ vô dụng, ngu như vậy tin lời Tôn đại nương kia nói."
Tôn thị!
Rất nhanh mắt phượng của Tô Oanh hiện lên một tia tàn khốc.
"Chúng ta đi về trước, đừng để cho bọn họ lo lắng."
Bạch Sương gật đầu đứng dậy, ở dưới nâng đỡ của Tô Oanh trở lại đất trống.
Khi bọn họ trở về, Điền Mộc bọn họ còn đang khí thế ngất trời làm việc, cho nên người chú ý tới Bạch Sương khác thường cũng không nhiều.
Tôn đại nương đã sớm trở về thấy Bạch Sương và Tô Oanh trở về, hơi chột dạ né tránh phía sau Vương Lãng.
"Bạch Sương, ngươi đi đâu lâu như vậy cũng chưa trở về." Hạ đại thúc đang xào rau, đảo mắt thấy Bạch Sương trở về đã vội vàng hỏi.
Bạch Sương mới vừa ngừng khóc, nghe được Hạ đại thúc vừa hỏi, vành mắt lại đỏ.
"Ngươi trước ngồi nghỉ ngơi một lát." Tô Oanh đỡ Bạch Sương ngồi xuống bên cạnh đống lửa, sau đó xoay người đi đến trước mặt Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhìn sắc mặt nàng âm trầm, ý thức được tình huống không đúng: "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ân, nữ nhân nhà gỗ cách vách kia Triệu Năng hắn tra được cái gì không?"
Tiêu Tẫn lắc đầu: "Ở đằng trước người ta nói, lúc mấy năm trước bọn họ đến đã ở nhà gỗ này, hình như nữ nhân này mở một quán mì ở trong doanh, còn lại cái gì cũng đều hỏi ra."
Tô Oanh nghe vậy, trên mặt lộ ra một vẻ cổ quái.
"Làm sao vậy?" Tiêu Tẫn khó hiểu.
"quán mì kia dùng đều là thịt người đi."
"Thịt người?"
"Ừ, ta mới từ bên trong ra, bên trong đều là thi thể bị tàn phá."
Tiêu Tẫn nhíu mày: "Khó trách mảnh đất trống này để không lâu như vậy cũng chưa có người dùng, thì ra đây là nữ nhân kia dùng để làm mồi dụ."
Lúc trước đất trống này rất có thể không phải không có ai coi trọng, mà là nghĩ người đặt chân lên đất trống, hẳn là đều đã chết ở căn nhà gỗ kia.
"Hôm nay Tôn thị nói với Bạch Sương không thấy Linh Nhi bọn họ, bảo Bạch Sương đến nhà gỗ bên kia tìm, lúc sau Bạch Sương đã bị bắt vào nhà gỗ, Tiêu Tẫn, ngươi biết ta muốn làm cái gì."
Sắc mặt Tiêu Tẫn trầm xuống: "Ngươi cứ việc làm việc ngươi muốn làm, không có người thiếu bọn họ cái gì."
"Được."
Lệ khí đáy mắt Tô Oanh hiện ra, nàng chậm rãi quay đầu lại, đi về phía Tôn đại nương.
Tôn đại nương trốn ở phía sau Vương Lãng, thấy Tô Oanh đi tới, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Vương Lãng chỉ nói hôm nay Chu thị không tìm được nguồn nước, thấy Tô Oanh đi tới cho rằng nàng là tới trách cứ.
"Nương, lát nữa người nhận sai với phu nhân, các người cố gắng tìm không thấy tin tưởng phu nhân cũng sẽ không trách cứ các người."
Vương Lãng nào đâu biết rằng Tôn đại nương sợ cũng không phải là cái này.
"Cút ra đây." Tô Oanh đi đến trước mặt hai người, mặt không biểu tình nhìn về phía Tôn đại nương.
Vương Lãng hơi bất đắc dĩ: "Phu nhân..."
"Câm miệng!"
Tô Oanh hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, trực tiếp ra tay kéo Tôn đại nương.